Bài đăng nổi bật

Nhân sự chủ chốt cấp cao

  Nhân sự chủ chốt cấp cao. BCT đã có phương án chính thức về nhân sự chủ chốt trình trung ương đảng, dự kiến trung ương họp vào ngày 16-18 ...

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2018

Ông ấy càng đau dân càng sướng

Ông ấy càng đau dân càng sướng

Trân Văn
27-12-2018
Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng CSVN, lại vừa than… “đau”. Nguyên nhân khiến ông Trọng than “đau”, vẫn là đảng viên hư hỏng đến mức đảng CSVN phải kỷ luật và càng ngày càng nhiều cá nhân bị kỷ luật nằm trong nhóm có thể khuynh đảo chính trị – kinh tế – văn hóa – xã hội trên bình diện quốc gia.
Xem xét – quyết định kỷ luật đảng viên giờ đã lên đến những cấp mà trước kia dân chúng không thể tin là có thể. Chỉ trong vòng hai năm, Ban Chấp hành Trung ương đảng CSVN (BCH TƯ đảng CSVN) kỷ luật 60 cá nhân mà chỉ cơ quan này mới có quyền định đoạt số phận.
Có một nghịch lý là ông Trọng càng than… “đau” thì dân chúng càng… sướng! Muốn biết dân chúng sướng cỡ nào, cứ vào mạng xã hội tiếng Việt xem cảm xúc của thiên hạ trước tin đồng chí Tất Thành Cang, bị loại ra khỏi BCH TƯ đảng CSVN. Chẳng riêng dân chúng, báo giới cũng rung bần bật vì… sướng!
Diễn biến vừa kể cho thấy dường như cảm xúc của giới lãnh đạo đảng CSVN và dân chúng Việt Nam chuyển động ngược chiều nhau: Giới lãnh đạo đảng CSVN càng tỏ ra… “đau” thì dân chúng càng cảm thấy… sướng và ngược lại. Tuy nhiên xét kỹ sẽ thấy, cảm giác sung sướng mà dân chúng Việt Nam vừa đạt được ấy hết sức phù phiếm!
Nỗi đau mà ông Cang gây ra cho dân chúng Thủ Thiêm, dân chúng Sài Gòn nói riêng và dân chúng Việt Nam nói chung, vốn phải tính bằng thập niên. Nỗi đau ấy lồ lộ giữa thanh thiên, bạch nhật nhưng không những vô sự, ông Cang còn được đẩy tới, nâng lên để khả năng gây đau đớn cho thiên hạ của ông Cang rộng hơn, sâu hơn.
Tại sao ông Trọng không làm gì cả ngay từ đầu? Tại sao trong khi tiếp tục đảm nhiệm vai trò lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối tại Việt Nam, BCH TƯ đảng CSVN khóa trước và khóa này vẫn tiếp tục lôi ông Cang vào, thậm chí còn chuyển ông Cang từ Ủy viên dự khuyết sang Ủy viên chính thức?
Tại sao chỉ tới khi đèn xanh đã bật, báo giới mới dám phơi bày sai phạm của ông Cang? Tại sao phải để cả năm vừa ủ, vừa lật trái, xới phải để toàn dân thấm thía nỗi đau, đến kỳ họp lần thứ 9 của BCH TƯ đảng CSVN khóa 13, các Ủy viên BCH TƯ đảng CSVN mới quyết định cho dân chúng Việt Nam cảm thấy… sướng thêm một lần nữa?
Dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của đảng CSVN, ngay cả những cảm xúc vốn dĩ hết sức tự nhiên như “đau” và sướng cũng theo… kế hoạch. Tổng Bí thư công khai bày tỏ nỗi đau thêm một lần nữa ngay sau khi BCH TƯ đảng CSVN khóa 12 thông qua quy hoạch nhân sự của BCH TƯ đảng CSVN khóa 13 (2021 – 2026).
Bởi cảm thấy rất sướng vì ông Tất Thành Cang bị loại ra khỏi BCH TƯ đảng CSVN khóa 12, dân chúng Việt Nam quên rằng, quy hoạch nhân sự lãnh đạo mà BCH TƯ đảng CSVN khóa 13 vừa thông qua, chính là con đường giúp ông Cang vừa đi tới, vừa gieo rắc chông gai, khiến cuộc sống của họ thêm đẫm mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu.
Đó cũng là con đường giúp những Đinh La Thăng, Nguyễn Xuân Anh, Trương Minh Tuấn, Trần Quốc Cường,… trở thành các Ủy viên BCH TƯ đảng CSVN, vào Bộ Chính trị, trở thành Bộ trưởng, Bí thư tỉnh, thành phố (Đà Nẵng, Đắk Lắk),… khiến kinh tế liên tục suy thoái, quốc gia nợ nần chồng chất, xã hội phải đối diện đủ loại vấn nạn…
***
Có thể vì dân chúng Việt Nam dễ… sướng và lúc sướng… dễ mụ mẫm nên ông Trọng nói riêng và BCH TƯ đảng CSVN luôn luôn chủ động trong việc tỏ ra… “đau” để làm thiên hạ… sướng. Một Tất Thành Cang chỉ bị loại ra khỏi BCH TƯ đảng CSVN khóa 12, cách chức Phó Bí thư Thành ủy TP.HCM đủ làm nhiều triệu người sướng.
Sướng quá nên người ta quên tại sao những Anh, Tuấn, Cường, Cang “sai phạm rất nghiêm trọng” nhưng đến giờ vẫn chưa bị khởi tố để xem xét trách nhiệm hình sự? Tại sao “xã hội dân chủ, công bằng, văn minh” và “mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật” mà hệ thống tư pháp chỉ chuyển động khi BCH TƯ đảng CSVN gật đầu?
Trong tương lai, những Anh, Tuấn, Cường, Cang có thể trở thành bị can, pháp đình có thể luận tội – kết án cả những cá nhân như: Lê Thanh Hải, Nguyễn Văn Đua,… nhưng chẳng lẽ sướng quá, có thể cho qua trách nhiệm của hệ thống đã lựa chọn, sắp đặt những cá nhân nay đã rõ ràng là bất lương, bất tài ấy vào vị trị có thể phát huy tối đa tác hại?
Nỗi… “đau” của ông Trọng và của BCH TƯ đảng CSVN dẫu rất khác với niềm đau của dân chúng Việt Nam nhưng ít người để ý. Ông Trọng và BCH TƯ đảng CSVN “đau” để củng cố, tiếp tục duy trì quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối tại Việt Nam. Cảm thấy sướng với nỗi “đau” ấy sẽ lệch lạc về cội rễ của niềm đau thật…
Tại sao nhà cửa, ruộng vườn, tài sản có thể dễ dàng bị cưỡng đoạt, trở thành cơ hội làm giàu của một số cá nhân và nhóm đến như vậy? Tại sao sinh kế bế tắc, môi trường sống ngột ngạt, hỗn loạn, hiện tại tăm tối, tương lai mờ mịt mà vẫn không đau, không lo, vẫn mãn nguyện, sung sướng, thậm chí biết ơn vì có “lò” và dăm thanh “củi” bị đốt?
Tại sao độc lập, chủ quyền như chỉ mành treo chuông, nội lực quốc gia kiệt quệ, những lĩnh vực vốn là nền tảng cho tương lai của một dân tộc như giáo dục, y tế nát bét, vẫn không đáng bận tâm bằng đồng chí nào lên, đồng chí nào xuống cho dù xét về bản chất, chẳng đồng chí nào khác đồng chí nào?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét