“Mẹ con bị thương!” Chúng tôi cũng bị thương
Nhã Duy
9-5-2023
“Steven lật xác người phụ nữ, ôm cậu bé máu phủ đầy người ra. Cậu bé hét toáng lên, giọng nức nở, ‘mẹ con bị thương, mẹ con bị thương’.
Là một cựu biệt hải rồi trở thành một cựu cảnh sát, nhìn vết đạn trên cơ thể bất động của người phụ nữ, Steven đã quá kinh nghiệm để biết rằng mọi chuyện đã vô phương. Nhưng ông vẫn hy vọng mình sai. Ông cúi xuống đặt nhẹ hai ngón tay lên cổ cô ta. Ông thở ra, rồi xót xa nhìn qua cậu bé.
Chỉ mươi phút trước đó, mọi chuyện xảy ra như trong những thước phim đầy bạo lực trên màn ảnh chứ không phải một buổi chiều cuối tuần nhộn nhịp, vui vẻ tại khu thương mại đông người bậc nhất tại khu vực North Texas này.
Chưa bao giờ nghe tiếng súng ngoài đời, người mẹ trẻ quay lại phía sau khi nghe như có tiếng pháo nổ dồn dập. Cô hốt hoảng khi thấy những người chung quanh ngã xuống. Chân ríu lại, cô muốn dắt con chạy mà như có ai đang ghì lại.
Như một phản xạ tự nhiên của người mẹ, người phụ nữ Á Đông nhỏ nhắn đã đẩy đứa con trai nằm xuống và lấy thân mình đè lên, che cho đứa con trai. Bên cạnh là người chồng cũng ôm đứa con trai út nằm xuống. Cô cũng chẳng biết anh kéo con nằm xuống hay bị vấp ngã.
Con trai! Mẹ sẽ bao bọc, chở che cho con như khi con còn trong bụng mẹ. Chỉ có mẹ mới biết con đã thở ra sao, trái tim con đã đập như thế nào từ lúc con còn chưa chào đời. Đừng sợ, con, đừng sợ.
Và rồi người mẹ trẻ thấy mình như bồng bềnh, bồng bềnh. Hai tay cô vẫn ôm chặt đứa con”.
***
Cả ngày nay tôi vẫn mường tượng cảnh tượng khủng khiếp về những giây phút cuối cùng của một gia đình gốc Nam Hàn, nạn nhân vụ nổ súng tại Allen của Texas như vậy. Nó đến tự nhiên, vô thức. Tôi chỉ viết lại từ những bản tin mà cả thế giới đang đọc. Bằng nỗi ám ảnh của chính mình.
Nhìn tấm ảnh một gia đình trẻ trung, hạnh phúc và giờ đây chỉ còn mỗi đứa con trai sáu tuổi còn sống sót, tôi chẳng biết phải nói điều gì. Chẳng biết đứa bé may mắn hay định mệnh lại nghiệt ngã đến mức chừa lại mỗi đứa bé mồ côi để gánh chịu nỗi mất mát, tang thương quá lớn như vậy. Không ai chịu đựng nổi, huống hồ đứa bé sáu tuổi. Tôi không muốn nghĩ tiếp…
Tôi vẫn nghe như có tiếng thảng thốt của cậu bé bên tai. “Mẹ con bị thương, mẹ con bị thương”. Không con, tất cả chúng tôi cũng đang bị thương. Trái tim chúng tôi cũng đang tan nát.
Và tôi cũng không muốn nghĩ đến cuối tuần này có ngày lễ Mẹ. Nó bất công cho con quá, Will.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét