Sướng nhất là dân!
18-5-2022
Trước, phải ngày thứ Sáu mới có “thông cáo báo chí”, nay thứ Tư đã xổ ngang xổ dọc trên màn hình, cảnh cáo có, khai trừ đảng có, cách hết chức vụ trong đảng có, chưa kể, đề nghị Bộ chính trị kỷ luật ông bộ trưởng đương nhiệm trong khi 2 ông nguyên thứ trưởng đang ở tòa với “mức án không mang thêm đau khổ”.
Rồi cơ man lũ lượt lớp bị bắt, lớp bị kỷ luật. Rồi nhìn tòa nhà, dàn cây, mớ xe của ông chủ tịch thành phố vịnh, có tính trước được cái giá cho ngày “thân thể ở trong lao”… Thảy, mà cám cảnh cho thân làm lãnh đạo, cán bộ.
Chỉ có làm dân là sướng. Chưa bao giờ, chưa ở đâu sướng như dân mình!
Nhìn cảnh dân tình chen chân đứng nhìn ngó cảnh khám xét nhà, dẫn giải ra xe, cười cười nói nói, chỉ chỉ chỏ chỏ, như thể đang xem… múa lân. Trước, niềm vui còn hiếm, thỉnh thoảng mới có được. Nay vui đều, dày hẳn.
Phúc cho nước, ích cho dân quá còn gì!
Lại nữa, làm dân, nhỡ vui đâu chầu đó, nhỡ bá vai bá cổ, có văng miểng chửi thề, vừa đã miệng lại cũng chẳng ai thèm quở trách. Làm quan, tranh thủ mấy phút hành lang, tán gẫu, thế mà dân tình cứ dậy sóng cho bằng được, đòi phải “rõ ràng, sòng phẳng” mới chịu cơ!
Năm 1912, có một cuộc đấu xảo lớn ở Paris, quan chức Pháp yêu cầu phải trưng bày bức tượng vua Duy Tân của xứ sở mà Pháp đang khai hóa văn minh. Nghệ nhân Tôn Thất Sa được triệu hồi, vua Duy Tân ngồi làm mẫu cho ông nặn tượng. Lạ là, bức tượng đã hoàn tất nhưng hôm sau trở lại, nghệ nhân Sa lại thấy khuôn miệng của tượng vua vẩu ra, nhe răng. Ông chỉnh lại. Hôm sau vẫn thế. Sau cùng, ông giả bộ chào ra về rồi bí mật quay lại để xem ai phá bức tượng, phát giác chính nhà vua là thủ phạm. Ông vua trẻ (11 tuổi) đành thú thật với ông, trẫm muốn pho tượng của trẫm chế nhạo cả nước Pháp…
Nay, có lẽ, “ngài” cũng muốn cho cả thế giới chê cười cái nết “quay lén” của xứ văn minh kia chăng! Ắt là thế.
Giữa cơn bão tăng giá, xăng lại vẫn tiếp tục đua, giờ còn thêm học phí. Những tưởng dân sẽ khóc. Nhưng mới hay tin, riêng thành phố này sẽ trình các vị đại diện nhân dân để xin cấp bù kinh phí cho phụ huynh đỡ trĩu vai. Giữa bao sự cùng cực, có được chút cảm kích này, hạnh phúc nhân đôi cho bao kẻ cần lao.
Chỉ làm dân là sướng, lại là dân mình, vui tánh, chóng quên. Hôm trước tung hô “được sự tín nhiệm của nhân dân”, hôm sau đã có tên trong bảng “thông cáo báo chí” mà chẳng một ai chớ hề nhớ mình tín nhiệm ai, hay có ai đó nhận vơ nhân dân mà tín nhiệm nhau vậy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét