Bài đăng nổi bật

Nhân sự chủ chốt cấp cao

  Nhân sự chủ chốt cấp cao. BCT đã có phương án chính thức về nhân sự chủ chốt trình trung ương đảng, dự kiến trung ương họp vào ngày 16-18 ...

Thứ Tư, 12 tháng 1, 2022

Tâm sự lúc nửa đêm…

 

Tâm sự lúc nửa đêm…

Hoàng Hà

9-1-2022

Mãi mà không ngủ được, không biết đêm nay có bao người không ngủ? Cứ miên man nhớ về cái đêm hôm ấy trong nỗi đau thắt ruột.

Rồi nghĩ về bút ký “Cái đêm hôm ấy… đêm gì” của nhà văn Phùng Gia Lộc, viết từ cuối thập niên 80 ở thế kỷ 20. Bút ký kể về những cường hào mới ở nông thôn, tức là những cán bộ công chức sở tại. Những dòng chữ rút ruột từ nỗi uất ức, cay đắng, thảng thốt, ngỡ ngàng của Phùng Gia Lộc đã tạo nên một “cơn địa chấn”.

Sau khi bút ký “Cái đêm hôm ấy… đêm gì” được xuất bản, người ta cáo buộc nhà văn là “tên bồi bút phản động”. Nhà văn phải trốn khỏi quê, ra Hà Nội sống nương tựa nhà bạn, sau được nhiều người bí mật giúp đỡ mà nhà văn được về nhà, vợ con nuôi giấu một thời gian. Chỉ đến khi Bí thư tỉnh ủy Thanh Hóa bị kỷ luật, cách chức, thì nhà văn Phùng Gia Lộc mới có cuộc sống bình thường. Cho đến đầu thập niên thế kỷ 21, “Cái đêm hôm ấy…đêm gì” lại được báo Tuổi Trẻ tái bản, cùng với loạt bài “Đêm trước đổi mới”.

Rồi chưa đến 15 năm, sau khi “Cái đêm hôm ấy… đêm gì” được tái bản, cũng chỉ vì đưa lên truyền thông về cái đêm hôm ấy ở Đồng Tâm mà có gia đình mấy người ở Dương Nội cũng bị coi là phản động, bị kết án tù.

Liệu rằng lịch sử có nhanh chóng lặp lại để những người tù ở Dương Nội nói về “cái đêm hôm ấy” ở Đồng Tâm được trở lại cuộc sống bình thường.

Và cho cả những người dân ở Đồng Tâm bị tù tội nữa, để không còn những tiếng khóc nức nở hằng đêm của những người bà, người mẹ, người vợ, người con dâu, người cháu dâu…

Và tâm sự lúc nửa đêm của những người đàn bà ấy được nhiều người thấu hiểu…

Có những tâm sự rằng:

– Buồn lắm, giờ ở nhà toàn mấy chị em đàn bà, như thân cò lặn lội nuôi con… Mấy chị em thương nhau lắm…

– Nay N nó biết chồng nó phải ra ngoài lao động cự nhọc, nó khóc suốt, thế là mấy chị em xuống nó chơi… Đêm nay mấy đứa, chẳng đứa nào ngủ được.

– Thiệt thòi nhất chị H, vợ anh C, với chồng và hai con như thế, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng héo hon, lo lắng, nước mắt chảy quanh.

– Những người vợ khác còn tháng được nghe chồng gọi về, còn chị H một năm nay không biết tin tức gì.

– Nhà mình như thế mà có đứa vẫn đến lừa, hôm nọ có thằng đến nói như đúng rồi í. Nó nói, nó là tù mới ra. Nó nói anh ấy thế này thế kia, song, quay ra nó xin tiền. Nó còn đến nhà NQ nữa, nhà í cũng cho nó 1 triệu với nhà anh C nữa. Khốn nạn, nó biết tâm lý của những người “đói tin” nên dễ lừa…

– Vừa ra nhà ông thắp hương về, con gái chạy ra khóc, hỏi thì vừa khóc vừa nói không lên lời: Con sợ lắm, sợ mẹ lại bỏ con (tội thân, con bé luôn bị ám ảnh cái ngày cả bố mẹ cùng bị bắt đi, chị em nó còn bé tí, đứa sống với bà, đứa vào trong Nam với bác…)

– …

Lại có người một hôm nửa đêm đau đớn thốt lên: “Trời ơi oan nghiệt quá! Phải chi năm ấy dịch đến Việt Nam sớm hơn một tháng thì sự kiện Đồng Tâm đã không xảy ra… không có cái chết của ông già gần 60 năm tuổi đảng, lúc nào cũng tin tưởng vào đảng; không có gần 30 con người nông dân chất phác phải chịu án tử hình và tù tội; không có một làng quê chảy máu và những đêm dài nức nở đau thương…?” …

Nỗi đau như xoáy vào tận tâm can.

Mãi không ngủ được. Mong đêm tối chóng qua đi, ngày mai trời lại sáng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét