Bài đăng nổi bật

CHÂN DUNG NHÀ VĂN DƯƠNG THU HƯƠNG

 CHÂN DUNG NHÀ VĂN DƯƠNG THU HƯƠNG  Tác giả : Nguyễn Đăng Mạnh Tôi không nhớ rõ đã quen Dương Thu Hương từ bao giờ. Có lẽ từ hồi chị học trư...

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2020

Vấn đề “kỳ thị” trong chính sách phát triển của Việt Nam qua phát biểu của ông Vương Đình Huệ

Vấn đề “kỳ thị” trong chính sách phát triển của Việt Nam qua phát biểu của ông Vương Đình Huệ

Trương Nhân Tuấn
28-6-2020
Ông Vương Đình Huệ, Bí thư Thành ủy Hà Nội. Ảnh trên mạng
Ông Vương Đình Huệ mới về Hà Nội nên có những ý kiến “nịnh bợ” dân Hà Nội. Ông Huệ nói rằng 10 năm nữa dân Hà Nội có mức thu nhâp 13,14 ngàn đô la năm. Vậy các nơi khác thu nhập ra sao ông Huệ?
Điều chắc chắn là dân Sài gòn phải thắt lưng buộc bụng thêm vài nấc để ông Huệ thực hiện “tốt” điều này. 82% tiền Sài gòn làm ra “cống” về Hà Nội rõ ràng là chưa đủ.
Ý kiến của ông Huệ lần nữa nổi lên vấn đề “kỳ thị” trong chính sách phát triển của Việt Nam. Kỳ thị màu da, kỳ thị chủng tộc, giới tính… đều được luật hóa. Ai vi phạm có thể bị truy tố ra tòa. Vấn đề là “kỳ thị trong chính sách” tàn độc gấp trăm lần kỳ thị màu da, chủng tộc… nhưng không có luật nào phân xử hết cả.
***
Hôm qua tôi có nhắc lịch sử cho thấy là các “đế quốc” hùng mạnh nhứt trong lịch sử, từ đế quốc La Mã, đế quốc Trung Hoa, đế quốc Nguyên Mông, đế quốc Liên Xô, đế quốc Mỹ… Điểm chung tạo nên sức mạnh cho các đế quốc là việc ban bố quyền công dân, hay phong quan cho các vị tướng lãnh thuộc các dân tộc bị đế quốc xâm lược. Tức các đế quốc này áp dụng thành công chính sách “hội nhập” cho các dân tộc bị xâm chiếm.
Còn CSVN sau khi chiếm miền Nam, đến nay hơn 4 thập niên, dân miền Nam vẫn bị đối xử tệ hại hơn cả lúc sống dưới thời “thuộc địa” Pháp.
CSVN cai trị miền Nam bằng một chính sách kỳ thị tinh vi. Dân miền Nam bị “sàn lọc” bằng lý lịch, bằng “giai cấp”, bằng xuất xứ vùng miền. Ông Trọng vài năm trước có nói “tổng bí thư phải là người Bắc kỳ biết lý luận“. Đây là một câu nói tầm thường nhưng âm hưởng một chính sách kỳ thị trầm trọng. Cho rằng “Bắc kỳ biết lý luận” vậy dân Nam kỳ ngu, không biết lý luận hay sao?
Ý kiến của vương Đình Huệ cũng bộc lộ một chính sách phân biệt vùng miền. Không lẽ chỉ có dân Hà Nội mới có vinh dự có được mức sống như vậy? Dân Hà Nội là thượng đẳng, dân các miền khác là hạ đẳng à?
Xem ra chủ trương phân biệt vùng miền của đảng CSVN còn độc địa hơn cả chính sách “da trắng ưu việt” của Trump. Vì chủ nghĩa da trắng ưu việt bị cả thế giới lên án.
Như vậy thì VN làm sao “mạnh”? Làm sao “phát triển”?
***
Đăng lại bài viết từ nhiều năm trước về vấn đề kỳ thị vùng miền:
Lại nói về kỳ thị vùng miền. Vấn đề “kỳ thị” Bắc Nam hình như nhờ vào sức nóng cái “lò” của ông Trọng nên cũng “nóng” lên theo.
Theo tôi, việc kỳ thị, phân biệt vùng miền (như Bắc-Nam ở VN) là có, như ở bất kỳ quốc gia nào. Nhưng tình trạng ở VN đang trở thành “trầm trọng”, có nguy cơ “phân liệt” quốc gia, vì tính độc hại “chính trị hóa việc phân biệt vùng miền” của những người chủ trương kỳ thị.
Người chủ trương việc kỳ thị là ai? Dĩ nhiên là lớp người vỗ ngực xưng là “bên thắng cuộc”. Cụ thể là lời tuyên bố: “Tổng bí thư phải là người Bắc kỳ, biết lý luận”.
Rõ ràng đây là một lời kỳ thị sâu sắc, hàm ý đầy khinh miệt. Khi cho rằng dân Bắc Kỳ biết “lý luận” thì mặc nhiên cho rằng dân Nam kỳ không biết lý luận. Tức hàm ý cho rằng dân miền Nam là một đám “ngu”.
Nhiều người “biện hộ” rằng đó chỉ là “tiếng đồn”, không có thật.
Vấn đề là trên thực tế, chưa bao giờ một người xuất thân miền Nam lên làm Tổng bí thư. Cũng chưa bao giờ một người xuất thân từ bên “thua cuộc” có một chức vụ nào đó trong xã hội, ngay cả ở cấp thấp nhứt, làng xã.
Nếu xét lại các văn bản hành chánh, các “tờ khai lý lịch”, chiến tranh tuy đã chấm dứt hơn 40 năm, nhưng người dân (mỗi khi đi xin việc làm công chức, hay công an v.v…) buộc phải khai lý lịch tới ba đời.
Trong một khoảng thời gian dài, con cháu những người “thua cuộc”, như “ngụy quân, ngụy quyền”, không được vào học các trường đại học. Vùng đồng bằng sông Cửu Long được mệnh danh là “vùng trũng giáo dục”.
Từ năm 1975 cho đến nay, các tỉnh miền Nam vẫn là các nơi “làm ra tiền”, nhưng hệ thống hạ tầng ở các nơi đây, như đường xá, cầu cống, điện nước, trường học, nhà thương… đều không được xây dựng, đầu tư. Ngay cả các mỏ dầu, cũng thuộc miền Nam, nhưng lợi tức thâu được chưa bao giờ “rót” về đây để làm cái gì đó hữu ích cho dân chúng ở đây.
Sài gòn, đầu tàu kinh tế cả nước, phải đóng góp 82% cho “trung ương”. Sài gòn chỉ được phép giữ lại 18% cho việc phát triển thành phố.
Như vậy thực tế đã khẳng định sự hiện hữu một “chính sách” phân biệt vùng miền. “Bên thắng cuộc” đã “chính trị hóa sự khác biệt vùng miền”, để giành quyền lãnh đạo.
“Bên thắng cuộc” miền Bắc “ăn bòn” vào miền Nam, biến miền Nam thành một “thuộc địa”. Dân miền Nam trở thành “thuộc dân”, như dưới thời Pháp thuộc. Nhưng dưới thời Pháp thuộc, “thuộc dân” có quyền đi học, được quyền ra làm đại diện (dân biểu), làm quan v.v… Còn dưới thời thực dân “Bắc cộng”, dân miền Nam chỉ là một loại động vật có giá trị “lao động”, ngang hàng với trâu, ngựa…
Lời tuyên bố: “Tổng bí thư phải là người Bắc kỳ, biết lý luận” vì vậy không cần phải chứng minh nữa.
Một thí dụ khác về việc kỳ thị, là trường hợp ông Đinh La Thăng khi ông này có chủ trương xây dựng lại Sài Gòn trở thành “hòn ngọc Viễn Đông”.
Ta thấy liền tức khắc có vô số bài viết tung ra, với những bằng chứng bịa đặt cùng với những con số thống kê diễn giải sai, cố gắng phản biện rằng Sài gòn chưa bao giờ là “hòn ngọc Viễn Đông”.
Cá nhân ông Đinh La Thăng, sau khi phát biểu ý kiến như vậy, tức thời ông này bị “hạ bệ”, truất khỏi ghế bí thư Sài gòn, mặc dầu ông thuộc “bên thắng cuộc” và cũng là “Bắc kỳ”. Bởi vì khi cho rằng Sài gòn là “hòn ngọc Viễn Đông” thì mục tiêu “giải phóng miền Nam” của đảng CSVN chỉ là một lời bịp bợm.
Ông La Thăng phạm tội tày đình, nhưng không không phải vì tội tham nhũng.
Vì đâu ai chứng minh được những thất thoát tiền bạc là “vào túi riêng” của ông Thăng? Trong làm ăn, đôi khi phải “mạo hiểm”, kiểu “có gan mới làm giàu”. Nhưng gặp lúc tủi ro thì tuột vốn.
Ông Thăng bị hạ bệ, và có thể vô tù, đơn giản vì ông này lật mặt đảng CSVN. Sài gòn giàu có như vậy, mà cả miền Nam cũng giàu như vậy. Người miền Nam nào cần “giải phóng”? Công cuộc “giải phóng miền Nam” chỉ là một trò bịp bợm.
Bây giờ nhờ 82% tiền của Sài gòn đổ về, Hà Nội trở thành “thành phố rồng bay”. Xin lỗi, nếu không có 82% tiền đổ vô từ Sài gòn, thì con rồng Hà Nội là con rồng cụt cánh.
Bốn trăm ngàn đảng viên đảng CS, tức 10% đảng viên, xuất thân từ Hà Nội. 400.000 đảng viên là 400.000 con sâu mọt, ăn của dân không từ một thứ gì.
Tôi dám chắc, ngưng 82% tiền bạc đến từ Sài gòn, thủ đô Hà Nội sẽ trở về thời “bao cấp”. Không biết 400.000 đảng viên này sống bằng cái gì? Không lẽ sống nhờ “lý luận”?
Có điều ông Nguyễn Thiện Nhân, bí thư Sài gòn, khi hô hào xây dựng Sài gòn “thành phố thông minh”, ông Nhân chửi tiên sư bố “Tổng bí thư phải là người Bắc kỳ, biết lý luận”
Khi nói rằng Sài gòn thông minh, tức người Sài gòn không thể ngu. Vậy ai ngu?
Ăn miếng trả miếng như vậy là khá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét