Ai là “con điên”?
19-4-2020
Xem clip sáng nay vụ gô cổ cô bán rau của mấy người quản lý cấp phường ở Hạ Long, Quảng Ninh, nghe đến đoạn, cái cô có vẻ là người đứng đầu nhóm đó nói: “Con này, mày có bị điên không?”, mình đã nghĩ cái bà đó chính là “con điên” rồi (sau mới biết chính là bà Phó Chủ tịch Phường Bãi Cháy).
Cô bán rau bán ở vỉa hè, lòng đường cả cái xe to thế là cũng sai rồi. Và thực sự thì xử lý các trường hợp như thế này là khó. Cứ để cho bán thì không được mà nhắc nhở thì cũng không ăn thua. Nhưng tôi nghĩ không phải không có giải pháp. Cái nhóm kia chỉ cần tạo điều kiện, cho đưa xe vào một vị trí ở trong chợ mà bán thì chắc cũng sắp xếp được thôi. Trong số rau đó nhìn có vẻ khá ngon, tươi, làm gì mà không bán tốt được. Để nếu có các trường hợp tương tự, cũng làm thế thì đâu đến nỗi.
Rau xanh và chợ cóc, chợ tạm vẫn là một thứ rất thiết yếu với đời sống. Không có nó, sẽ có những nơi bị gián đoạn cung cấp thực phẩm. Hơn nữa, ở chợ dân sinh, thường nó cũng có nhiều mặt hàng không giống như trong siêu thị: Kiểu quả bầu, quả bí xanh, mớ trạch chấu, tôm tươi…
Cho nên, trong các giải pháp chống dịch Chính phủ vẫn cho phép chợ dân sinh tồn tại, bởi người ta cũng hiểu rằng, những cái chợ kiểu này là một dạng tất yếu của cuộc sống, không có không được mà không phải các trung tâm thương mại và siêu thị không dễ gì đã thay thế được. Không phải chỗ nào cũng có trung tâm thương mại, siêu thị đâu, dù nhỏ. Không thể đủ xe tải vận chuyển đủ hàng hóa đến tận từng ngõ ngách dân cư.
Cái cô bán hàng rau kia đúng là lẽ ra được vận động, thậm chí ép phải đưa vào chợ để bán thì cơ quan nhà nước vẫn hoàn toàn làm được chứ không phải không (mặc dù cũng không cần phải gô tay, gô cổ). Cứ tạo cho cô ấy một chỗ để bán thậm chí ngay cổng chợ cũng chẳng khó gì.
Nhưng có vẻ cái đội phường, xã này thói quen hành dân, đánh dân nó quen rồi, nên đầu nó không chịu nghĩ ra cái giải pháp khác ngoài việc thu hàng, gô cổ người ta thôi.
Nhìn hành vi gô tay, chửi dân là con điên, ném lên sàn xe, úp mặt vào đống rác rưởi trên đó và xem lại clip, nghe lại các câu đối thoại, quả không thể không chấp nhận được:
(trích từ clip) – “Cô ơi tha cho cháu đi, con cháu thì bé, không có tiền nong cô đừng lấy của cháu nữa”.
– Về phường xử lý. Đã bảo là không được bán ở đây.
– Xin đừng lấy của cháu.
– Về phường. Không nói nhiều.
– Cô ơi hôm nọ cô đã lấy của cháu rồi.
– Con này mày có bị điên không, thu giữ đưa hết về phường… không nói nhiều nữa!
Quá là chuyện chị Dậu của Ngô Tất Tố thật, quả tay cầm con dao kia, lúc giận lên, cũng chưa biết thế nào.
Chống dịch thì việc vẫn phải làm thôi, nhưng đừng có cực đoan, coi như làm thành tích, bất chấp mọi biện pháp, coi dân như giặc như thế được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét