Tội ác cộng sản qua lời kể của nhân chứng, cụ bà Dư Thị Thành
“Tôi là Dư Thị Thành vợ của ông Lê Đình Kình. Tôi quay video này, lúc tôi rất minh mẫn, và đầu óc tôi tỉnh táo, tôi khoẻ. Tôi tường thuật lại công an đàn áp gia đình tôi ngày 9/1/2020.
Hôm đó vào khoảng lúc 3 giờ sáng, tôi thấy cứ dầm dập ở ngoài đường, thì tôi mở cửa, tôi ngó ra thì tôi thấy công an, cảnh sát đứng đầy đường, thì tôi chạy vào, chạy vào thì thấy bắn hơi cay, với lại bắn súng vào hết nhà, nhà tôi, hôm đấy công an ném hơi cay ném khói vào rất nhiều, mù mịt nhà, tôi và ông cay hết mồm, mắt mũi.
Tôi nghĩ ra, tôi đi lấy nước, tôi vào để cho ông, nhưng mà tôi chưa kịp, thì tôi bị sặc hơi cay tôi không ‘ấy’ được thì tôi thấy ông ở trong cứ sằng sặc ông kêu là ‘ấy’ quá, đi lấy nước khăn cho ông, tôi bảo ông là ông quàng vào cho nó đỡ, thì tôi thấy bắn nhiều quá, tôi lại đi ra, bắt đầu tôi đi ra cửa tôi ngó, ngó thì bắn mù mịt vào nhà tôi, thì tôi lại ‘thụt’ vào trong chỗ ông, xong thì bắt đầu tôi lại thấy bắn nhiều quá thì tôi lại đi ra, bắt đầu thấy công an phá cửa, trèo tường, các thứ vào trong phòng, xong lôi tôi ra.
Con cháu nhà tôi nó ngủ ở đây từ ngày ông gãy chân, lúc nào nó cũng ở trông nom bảo vệ để cho công an, sợ công an bắt cóc, thế nên là nó thấy bắn nhiều quá nó chạy lên chạy xuống tum, lên ban thờ nhưng mà hơi cay nhiều quá nó không chịu được thì bắt đầu nó khép cửa lại, bắt đầu là ‘sổ’ vào nó bắt hết.
Hôm đấy nhiều công an vào bắn súng tơi tả vào nhà, nhà tôi, thì các anh ấy sấn vào đông lắm, bắt đầu, bắt tôi kéo ra, bịt mồm bịt miệng, xong rồi chưa đưa tôi lên xe thì các cháu ngủ ở đấy chạy lên chạy xuống, xong rồi các anh ấy bắt hết các con cháu của tôi lôi đi.
Khi tôi bị bắt ở ngoài đường, là ông nhà tôi vẫn còn sống, tôi trông thấy công an đánh con cháu tôi rất dã man, xong rồi lôi ra ngoài đường, tất cả đều bị lôi lên cái đồn Miếu Môn, lên trên đồn thì tôi nhìn thấy các anh lại đánh con cháu tôi tơi tả ra, cứ đá, cứ đấm vào mặt vào bụng, đánh coi như là tôi cứ nghĩ là Công nhà tôi nó chết ngay ở trên đồn, thì không nghĩ đâu là nó còn sống.
Cứ tát tôi, đá đi đá lại, còn thằng Chức nhà tôi thì tôi không nhìn thấy đâu cả, tôi nhìn thấy ở trên đồn các anh ấy đánh, tra tấn người dân ghê lắm, còn lấy bút kẹp ngón tay, các thứ xong rồi bảo không được ấy, đánh xong, xong lại bắt ký vào cái giấy là không mớm cung, không tra tấn, đêm hôm đấy là bắt đầu cho bịt mồm hết lại xong rồi cho lên xe kem, xong rồi chở đi đâu thì tôi cũng không biết nữa.
Còn tôi và mấy đứa trẻ con được về lúc 2 giờ sáng (ngày 10/01/2020). Chúng nó bảo, cho mày về để mày lo hậu sự cho chồng, cho con mày. Chúng nó còn bảo chúng tao mà không nhân đạo thì chúng tao bắn chết hết chúng mày.
Từ lúc ông nhà tôi bị đánh gẫy chân, thì các con các cháu nó cứ đến, nó ở để trông nom, mà người ta nói là nhà tôi nuôi bọn nghiện mấy chục người, đang ngủ như mọi ngày thì công an vào là bắt bớ là mang hết con cháu, người thân của chúng tôi đi. Tôi cũng không hiểu là đến để bắt cóc hay thế nào nữa, vì không thấy giấy tờ gì đưa ra cả.
Đây là những gì tôi nhớ thì tôi kể ra, sau này nếu như tôi kể sai thì đó tôi bị ảnh hưởng nhiều tới mất trí nhớ hoặc tôi bị áp lực khiến tôi phải kể sai, mong bà con thông cảm cho tôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét