Bí mật ổ tò vò…Nguyễn Bá Thanh…Đà Nẵng
1. Bí mật tham nhũng và Mafia của Nguyễn Bá Thanh Đà Nẵng
~by Châu Xuân Nguyễn, Tháng 9, 2012
Địa phương nào cũng có những vụ tiêu diệt để bịt đầu mối những vụ…đánh dân chết rồi làm hiện trường giả thì nhiều.
NẠN BẢO KÊ: Quan chức tham nhũng tầm cỡ hiện nay thường dùng những tay giang hồ thân tín (như Vũ Nhôm ở ĐN đi xe ô tô giá 10 tỉ).
Trần Xê 0905 333 461 , Dương Minh Sơn 098 555 19 19 …những tên tuổi ở ĐN : thích là chém,là giết -Đặc biệt,nếu hành xử theo đặt hàng của các ông TRÙM thì chém giết được trả công rất lớn (có khi là bất động sản) mà không sợ CA sờ gáy.
Ở các TP lớn có hàng trăm cơ quan,khu nhà công …do chế độ VNCH để lại -Có những khu đất vàng ,Diện Tích vài ba hecta .Cũng bày vẽ bán đấu giá (như thật). Đến khi tập đoàn tham nhũng bán lại theo giá cao gấp 5-10 lần nhưng vẫn còn …hời.
Những lô đất vàng trong nội đô Đà Nẵng (cơ quan công sở của chế độ VNCH để lại , mỗi khu công sở từ một vài hecta) giá thị trường khoảng 100 triêu một mét vuông – Lệnh miệng của Ông Trùm bán 04 triệu/ mét vuông (thấp hơn 25 lần) … đó là khu đất 84 đường Hùng Vương Đà Nẵng.
Hàng trăm khu công sở khác thì tôi không nắm rõ ,nhưng Sở Tài Chính ,Sở Xây Dựng, Sở Kế Hoạch Đầu Tư, Bộ Xây Dựng thì có hồ sơ lưu …vì là tài sản công …Là của dân đề nghị anh Châu kịp thời đưa tin …Hết bán rừng bán biển đến bán đất vàng trong thành phố.
Vì sao phải ẩn danh và ẩn giá (chơi giang hồ)?
Một ví dụ có thật: Mua 50 tỉ , bán 400 tỉ nhưng ra công chứng chỉ là hơn 50 tỉ (lãi chừng 5%)
Vũ Nhôm(trước đây chỉ là thợ cửa nhôm,đồ nhôm) …là một trong những tay em tin tưởng của ông TRÙM – Không ai dám lật lọng trong những phi vụ mua bán theo luật giang hồ.
Trong đám quan chức ở ĐN ai mà dám đụng đến Vũ Nhôm, họ chỉ xầm xì …là đệ tử của ông TRÙM – Trương Duy Nhất cũng là đệ tử cầm bút …của ông TRÙM đấy.
Biết bao nhiêu người dân thường biến thành dân oan cũng do Vũ Nhôm chạy án.
Ngày 26/03/2012 …Ở Đà Nẵng dân oan khiếu kiện tập trung tại 04 Trần Quý Cáp.
Bà Thủy vợ ông Chi được dân Đà Nẵng ví như Trần Lệ Xuân, vợ Ngô Đình Nhu. Bà ta khuynh đảo và chỉ huy mọi việc. Bà Thủy này núp danh chồng là ông Chi để ăn hối lộ và thâu tóm rất nhiều đất đai, nhà công sản ở Đà Nẵng. Bà Thủy giúp Bá Thanh tiến thân thì Thanh phải báo đáp. Đây là bản hợp đồng chết dân Đà Nẵng bởi vì để đổi lấy việc Thanh được giữ lại vị trí Bí thư (thay vì bị về vườn) Thanh phải đưa Xuân Anh con trai ông Chi lên vị trí Phó chủ tịch thành phố. Bằng mọi giá Thanh phải xin cho được ở lại vị trí Bí Thư vì sau khi bị rớt đài Bộ Chính trị thì mọi kế hoạch đã bị đảo lộn, Thanh phải có thêm thời gian để sắp xếp lại để rút lui trong an toàn tuyệt đối không để lại hậu quả. Kế hoạch này phải xây dựng cho 5,10 năm sau. Thế mới biết các ông trong Bộ Chính trị trong vụ này đã thua Bá Thanh đậm đà.
Nguyễn Văn Chi nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, chủ nhiệm UBKTTW là người thân của Nguyễn Bá Thanh nên trong phiên xử phúc thẩm thiếu tướng Trần Văn Thanh, Nguyễn bá Thanh đã đưa Trần Mẫn, chánh tòa phúc thẩm 2 ra ngồi chủ tọa phiên tòa (trước đó đã phân công thẩm phán tên Hiệp, nhưng có lẽ thẩm phán này không hợp rơ với Nguyễn Bá Thanh nên phải thay) Trần Mẫn có chị ruột tên Trần Thị Thủy là vợ của Nguyễn Văn Chi, vì thế để Mẫn ngồi ghế chủ tọa Chi và Bếu để ông thẩm phán Hiệp biết đâu ông xử Trần Văn Thanh và những bị cáo khác vô tội thì ê mặt. Công lao này của Nguyễn Văn Chi đã được đền đáp xứng đáng: con trai Chi được vào Trung ương dự khuyết, bây giờ là phó chủ tịch Đà Nẵng.
Nguyễn Bá Thanh làm hồ sơ bán cho bà Trần Thị Thủy vợ Nguyễn Văn Chi lúc đó ở BCT TƯ – TB KTTƯ …Tai khu đất vàng số 84 HÙNG VƯƠNG – ĐÀ NẴNG với giá 50 tỷ đồng sau đó bà Thủy bán lại cho một DN với giá 400 tỷ tính ra lời được 350 tỷ , tiền này TRẦN THỊ THỦY cũng sẽ ăn chia với Nguyễn Bá Thanh và còn những khu đất vàng khác mà Bá Thanh đã bán và manh nha bán tiếp như : siêu thị Bài Thơ khi mở móng thì trong đầu Bá Thanh đã nghĩ ra sau mấy năm sẽ bán và nay Bá Thanh đã bán xong, làm cho người dân buôn bán trong siêu thị Bài Thơ điêu đứng . Nguyễn Bá Thanh đã nói là ( THANH mua được những gì được thì mua “kể cả mua chức” …và bán được những gì cần bán như bán đất và cả bán chức ) Nguyễn bá Thanh kể cả giết người triệt khẩu phi tang kiểu xã hội đen rất nham hiểm.
Vụ ông Tùng VKSTC đi tắm biển Đà Nẵng , ông Ngô Thanh Bình (người tố cáo bằng tiến sỹ giả của Thanh) chết một cách bí hiểm tại Đà Nẵng không được các cơ quan pháp luật vào cuộc là một dấu hỏi lớn và cũng là câu trả lời cho người dân Đà Nẵng rằng tại Đà Nẵng có tổ chức khủng bố, sẵn sàng ra tay với bất kỳ ai (kể cả người của TW) muốn chống lại Bá Thanh.
Việc ông Tùng chết có nhiều nghi vấn, nhưng tất cả đã bị chìm vào quên lãng. Ông Tùng được Viện kiểm sát Tối cao bổ nhiệm làm Viện trưởng VKS phúc thẩm VKSND Tối cao tại Đà Nẵng ((vẫn gọi tắt là VKS phúc thẩm 2). Thời điểm ông Tùng chết cũng là thời điểm ông đang thụ lý vụ án Phạm Minh Thông. Các chứng cứ trong vụ án đã thể hiện rất rõ là Thông đã đưa hối lộ cho Nguyễn Bá Thanh trên 4 tỷ đồng ở thời điểm năm 1999 (tương đương khoảng 1000 lượng vàng) để được trúng thầu xây cầu Sông Hàn. Khi đó Nguyễn Bá Thanh là chủ tịch UBND TP Đà Nẵng, sau đó y được lên làm Bí thư thành ủy, chủ tịch HĐNDTP. Ông Tùng VT VKS phúc thẩm 2 có tiếng là liêm khiết. Ông người Nghệ An. Trước khi làm VT VKS PT2 ông là Phó vụ trưởng vụ kiểm sát xét xử hình sự VKSND TC. Cái chết của ông Tùng chắc chắn có liên quan đến vụ Phạm Minh Thông. Việc ông chết ở bờ biển Đà Nẵng mà xác lại trôi sang tận…đảo Hải Nam TQ !?
Ông Đỗ văn Quả Trưởng CA huyện Đại Lộc tỉnh Quảng Nam cũng chết một cách bí hiểm !? Vừa họp xong… thống nhất ra lệnh bắt Đặng Thanh Bình (Bình là đệ tử ruột của Nguyễn Bá Thanh) vì đã để NBT mượn hết kho thóc của HTX. Vợ ông Quả nhận được ĐT báo: Chồng bà đang tò te với cô… Lệnh đột xuất của bà vợ lúc 23h đêm là: Ông phải về nhà gấp …Trên đường đi đêm khuya vắng vẻ ông Quả bị một “tai nạn giao thông” chấn thương sọ não !!!
(Giống như Lưu Quang Vũ , Nông Thị Xuân… cũng bị TNGT ???????)
Đặng Thanh Bình là chủ nhiệm HTX Đại Nghĩa, huyện Đại Lộc, Quảng Nam – Đà Nẵng. Nguyễn Bá Thanh là chủ nhiệm HTX Hòa Nhơn, huyện Hòa Vang, QN-ĐN.
Bà Thủy, vợ của ông Nguyễn Văn Chi UV Bộ Chính Trị, Chủ Nhiệm UBKT TW Đảng – Trong phi vụ buôn lậu sang China bị chìm tàu. Ông Thanh mượn thóc của Đặng Thanh Bình về để cứu bà Thủy (ông Chi lúc đó là Bí Thư Đà Nẵng thuộc tỉnh Quảng Nam) …Bình bị cơ quan chức năng của huyện Đại Lộc sờ gáy …Và ông Đỗ Văn Quả (Trưởng CA huyện) bị gài bẩy đánh sau gáy. Ông Quả chết Đặng Thanh Bình cao chạy xa bay (về ĐN làm GĐ khu chế xuất ĐN) chỉ có kế toán HTX Đại Nghĩa là đi tù vài ba năm – Bình chủ nhiệm thì lên chức.
Nguyễn Bá Thanh sinh 8 tháng 4 năm 1953 quê ở xã Hòa Tiến, huyện Hòa Vang, thành phố Đà Nẵng.
Học vị: Tiến sĩ.
Chức vụ hiện tại: Bí thư thành ủy Đà Nẵng.
Ông được kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt Nam ngày 13 tháng 2 năm 1980.
Ông từng là Chủ nhiệm HTX Hòa Nhơn, Phó Bí thư Huyện ủy Hòa Vang, Giám đốc Nông trường Chè Quyết Thắng, sau đó là Phó Giám đốc Sở Nông nghiệp Quảng Nam – Đà Nẵng, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Thành phố Đà Nẵng.
Ông là đại biểu Quốc hội Việt Nam khoá IX, XI và XII.
Gia đình một vợ và 2 con : Con trai là Nguyễn Bá Cảnh và con gái là Nguyễn Thị Hoài An.
Thời đó NGUYỄN VĂN CHI được Đổ Mười rút ra Hà Nội vào BCT TƯ đảng Cộng sản thì dân ĐÀ NẴNG có câu ca như sau:
Nghinh đi đễ lại PHÚ NINH *( Hồ thủy lợi Phú Ninh tại Tam kỳ QNĐN )
Chi đi đễ lại xe vệ sinh có kèn * ( Chi khi còn làm BT QNĐN không làm được trò trống gì chỉ mua được mấy chiếc xe chở rác cho TP ĐÀ NẴNG có kèn để báo hiệu cho người dân ra đổ rác khi xe vệ sinh đó dừng lại).
Nhìn tướng NGUYỄN VĂN CHI LÀ BIẾT TRÌNH ĐỘ ĐẾN ĐÂU !?
Năm 1980 Nguyễn Bá Thanh làm chủ nhiệm HTX HÒA NHƠN 3 HÒA VANG ĐÀ NẴNG được Nguyễn văn Chi lức đó làm BT TP ĐÀ NẴNG thuộc tỉnh QNĐN …sau đó Chi rút Bá Thanh về làm PBT Huyện Hòa Vang phụ trách khối NLTL Huyện từ đó Bá Thanh đã cậy quyền ỷ thế có sự bao che của N.V. CHI nên Thanh có hành vi tham nhũng gỗ và các thứ mà ngành Thanh phụ trách, sau đó CHI đưa BÁ THANH lên Nông Trường Quyết Thắng QNĐN làm chức giám đốc do Chi chỉ đạo, nhằm ẩn náu thời gian đến giữa năm 1990 Thanh được Chi đưa về làm giám đốc sở NN & PTNT QNĐN sau đó Chi dưa Bá Thanh lên làm chủ tịch TP ĐÀ NẴNG thuộc tỉnh QNDN. Nguyễn văn Chi o bế ĐỔ MƯỜI nên được ĐỔ MƯỜI rút ra Hà Nội nằm trong BCT trưởng ban kt TƯ ..Nguyễn văn Chi trình độ lom com mà cũng được nằm trong BCT …cũng như ông Nông dân Đỗ Mười được làm TBT đảng csVN mới oách… Đỗ Mười được cs TQ cài cắm chỉ đạo vào làm…
Nguyễn Bá Bình em Nguyễn Bá Thanh giống như Tư Thắng em Nguyễn Tấn Dũng ở Sài Gòn kết hợp với Lê Thanh Hải cũng cướp đất và các công trình dự án nhất là ở quận Thủ Thiêm vì LÊ THANH HẢI được 3 Dũng bảo kê …Nếu không thì Lê Thanh Hải bị xử án cùng với HUỲNH NGỌC SĨ tham nhũng, hối lộ đại lộ đông tây và MTN TP SÀI GÒN …Nguyễn Bá Bình dựa hơi Nguyễn Bá Thanh cũng vơ vét ăn chơi có tiếng tại Đà Nẵng cũng bị bắt ra HÀ NỘI trong các vụ bán các dự án Bà Nà và các công trình dự án khác nay làm thêm dự án du lịch + chùa LINH ỨNG SƠN TRÀ là của anh em bà con Bá Thanh. Khách sạn hót FURAMA Đà Nẵng cũng có cổ phần của anh em Bá Thanh. Bá Thanh đã từng ăn thịt chó, thịt mèo mà cũng đi xây chùa LINH ỨNG tại núi Bà Nà – Sơn Trà sắp đến Bá Thanh tính chuyện xây thêm chùa LINH ỨNG TẠI LÀNG VÂN nay đã giải tỏa làng phong ( cùi ) này đi…
TRỜI CỦA THANH ĐẤT CỦA THANH CON CHIM TRÊN CÀNH CŨNG HÓT THANH THANH.
Đó là câu hát:” Trời của Thanh, đất của Thanh. Con chim trên cành là của Tuấn Anh”
* Nhại theo bài hát “Đà nẵng quê ta giải phóng rồi”.
** Chú thích thêm: Hoàng Tuấn Anh làm chủ tịch ĐN nhưng thế thì NBT vẫn hơn. HTA bù nhìn chán quá thôi ra TW làm bộ trưởng bộ VHDL. Còn Thanh thì ở ĐN làm vua “độc tài nhân từ” vẫn sướng hơn.
Bá Bình em kế thanh cũng là một ông trời con, còn Bá Cảnh con ổng thì là giám đốc khu thể thao Tuyên sơn rộng lớn bên bờ sông Hàn.
Phải nhìn Bá Thanh bằng con mắt chiếu yêu của Tôn Ngộ Không mới thấy được tim gan thật của ông ta. Nhưng ông Thanh có một điểm yếu đó là quá hiếu thắng, chính điểm này đã khiến con đường quan lộ của ông không thể tiến ra TW được mặc dù ông ta đã bỏ ra rất nhiều tiền. Tiền ông ta không tiếc vì đấy là tiền cướp của dân và các doanh nghiệp qua các dự án, nhưng ông ta tức tối vì đã bị TW lừa một cú quá ngoạn mục trong kỳ đại hội Đảng cũng như những lần hứa hẹn cho chức Phó Thủ tướng, chủ tịch Hà Nội, Phó chủ tịch Quốc hội…
Mua rẻ (gọi là cướp cũng đúng) đất của dân, rồi bán lại cho nhà đầu tư, là chiêu thức làm giàu của của con mọt NBT. Không khó hiểu lắm nguyên nhân, hậu quả của vụ Cồn Dầu. Tội ác của NBT ngàn đời sau dân Cồn Dầu không quên.
Đúng là ở Đà Nẵng có một bộ phận dân chúng vẫn coi Thanh như một “Bác Hồ” của xứ Đà. Thanh là một kẻ gian hùng, một con buôn chính trị lọc lõi, mưu sâu kế hiểm không kể xiết.
Hồi Thanh mới ngoi lên chủ tịch ĐN cách đây trên 10 năm, tôi đã mắt thấy tai nghe nhiều người là doanh nhân, nhà báo và mấy cụ về hưu ngưỡng mộ Thanh như thế nào. Đúng là Thanh đã có một loạt chính sách được lòng một bộ phận dân chúng, đầu tư mạnh cho cơ sở hạ tầng và cải thiện môi trường đầu tư. Nhờ có tư duy cởi mở của Thanh mà Đà Nẵng thay da đổi thịt nhanh chóng. Thanh còn biết mị dân kinh khủng bằng một số chiêu thức tinh vi, xây dựng hình ảnh mình khác biệt hẳn so với phần còn lại: trong khi đa số cán bộ, kể cả cán bộ cỡ nho nhỏ thôi đã xa dân, khinh dân thì Thanh tỏ ra khôn hơn thế nhiều. Một cụ cán bộ về hưu ca ngợi Thanh là một nhà cải cách dân chủ có một không hai…
“Ông Thanh được cho là không ăn hối lộ trực tiếp, mà làm giàu bằng cách mua rẻ đất của dân rồi bán lại cho các nhà đầu tư”. Câu này quá chuẩn. Ông Thanh đi thi “ném đá dấu tay” ở các kỳ thế vận hội chắc chắn sẽ là người vô địch.
Vụ tự thiêu của Kỹ sư tin học Phan Thanh Sơn – Thực ra anh đã bị đánh chết ngay trong VP tiếp dân, đợi đến 12h trưa đường vắng người họ đem xác anh Sơn đã tẩm ướt xăng ra ngoài cổng (trên lề) UBND Đà Nẵng đốt xác anh cùng chiếc xe mô tô.
PHỎNG VẤN NGUYỄN BÁ THANH
~by Châu Xuân Nguyễn, Tháng 9, 2012
2. Nguyễn Bá Thanh ‘ra Ba Đình’: Gian hùng trị tham nhũng?
Bổ nhiệm tân trưởng ban nội chính TƯ: Dùng kẻ gian hùng để lật tên tham nhũng?
Thu Hương, Duy Tân (Danlambao) – Khi nghe tin Nguyễn Bá Thanh ra Trung Ương, điều đầu tiên chúng tôi cảm nhận là sự ngỡ ngàng. Sau đấy là cảm giác xót thương cho cái nước Việt mình rõ ràng là đã hết nhân tài nên nhà cầm quyễn vẫn quanh đi quẩn lại chỉ dùng mấy gương mặt mốc đã cũ xì.
Thu Hương, Duy Tân (Danlambao) – Khi nghe tin Nguyễn Bá Thanh ra Trung Ương, điều đầu tiên chúng tôi cảm nhận là sự ngỡ ngàng. Sau đấy là cảm giác xót thương cho cái nước Việt mình rõ ràng là đã hết nhân tài nên nhà cầm quyễn vẫn quanh đi quẩn lại chỉ dùng mấy gương mặt mốc đã cũ xì.
Gần đây nghe tin bà Hillary Clinton phải nhập viện khẩn cấp tự nhiên thấy lo cho sức khỏe của bà nhưng không hề lo cho đất nước của bà vì nếu Madame Clinton có mệnh hệ nào thì Tổng Thống Obama không chút khó khăn trong việc lựa chọn một tân bộ trưởng ngoại giao ở một quốc gia lắm nhân tài như Mỹ. Rồi tự nhiên thấy ganh tỵ với đất nước của chú Sam, một sự ganh tỵ có lẽ là khập khiễng.
Đất nước mình gần 90 triệu dân nhưng đi theo chủ nghĩa cộng sản xơ cứng bao năm nay nên có nhân tài cũng không thể nào ngoi lên nổi. Để rồi những lãnh đạo của gần 90 triệu dân Viêt mình vẫn là nhưng tên quan tham, gian hùng có cỡ.
Nhìn sang nước Nga và nhớ lại thời điểm cựu Tổng Thống Boris Elsin chọn ông Putin là một nhân vật rất mới làm người kế vị đã khiến cả nước Nga kỳ vọng nhưng thực tế cho thấy chính quyền cộng sản Nga mạt vận chỉ có thể chuyển đổi thành những tập đoàn maphia đỏ độc tài mà thôi chứ không hề có sự đột phá dân chủ nào cả. Cho nên bây giờ quan sát những chiêu thức đang được chính quyền Việt Nam đạo diễn quanh vụ phải bố trí một tay gian hùng như Nguyễn Bá Thanh vào Bộ Chính Trị càng khiến ảo vọng về một xã hội dân chủ văn minh ngày càng xa vời.
Thực ra chúng tôi không định viết về nhân vật này vì có rất nhiều người hiểu rõ Nguyễn Bá Thanh hơn chúng tôi, nhất là những người ở Đà Nẵng. Có 2 người thường hay viết công khai về bí thư Đà Nẵng trên mạng là blogger Trương Duy Nhất và blogger Phước Béo. Tuy nhiên những bài viết của ông Nhất gần đây nếu tinh ý nhận định có thể thấy “thà độc tài còn hơn dân chủ ỡm ờ…”, dường như có ý đồ toan tính thay vì là một chủ trang blog có tiếng. Còn blogger Phước béo nhận định cũng rất thâm thúy nhưng có cách diễn đạt cứ úp úp mở mở khiến người đọc khó nắm bắt được bản chất của sự việc. Cho nên chúng tôi đành phải mạn phép mà chấp bút.
Ông Phạm Minh Thông |
Nhắc đến Nguyễn Bá Thanh chúng tôi muốn nhớ đến một người quen cũ của ông. Nhân vật này là ông Phạm Minh Thông nguyên giám đốc Công Ty Hợp Danh Xây Dựng và Kinh Doanh Nhà Quảng Nam Đà Nẵng, là bị can bị án tù giam trong vụ án cầu Sông Hàn xử năm 2004.
Ông Thông là dân Miền Nam tập kết ra Bắc, sau ngày thống nhất đất nước ông trở lại Đà Nẵng, thủ phủ của tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng làm cán bộ của Sở Xây Dựng. Ông này hiền lành, có trí thức. Khi mới về lại Đà Nẵng ông cùng gia đình ở trong khu nhà tập thể hóa giá của Sở Xây Dựng trên địa bàn phường An Hải Đông, quận 3 (Sơn Trà). Gia đình ông cũng như bao gia đình công nhân viên chức ngày xưa sống đạm bạc và lương thiện. Thuở hàn vi ông hay chạy trước Lambretta màu trắng -vừa chạy vừa sửa- là tài sản lớn nhất của gia đinh lúc đó. Vợ ông cũng người hiền lương nói năng nhỏ nhẹ, 3 con trai cũng ngoan hiền học giỏi…
Khi Việt Nam đổi mới ông Thông bung ra làm ăn vì được lãnh đạo gợi ý theo kiểu phát triển kinh tế nhiều thành phần, ông làm chân trong chân ngoài rồi mở công ty hợp danh là sân sau cho các vị lãnh đạo của Sở Xây Dựng và Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố. Trong những năm này ông làm ăn khấm khá và chuyển ra nhà mặt tiền trên đường Phan Chu Trinh bên quận 1 (Hải Châu). Năm 1997 khi Đà Nẵng tách tỉnh, trở thành đô thị trực thuộc Trung Ương cơ hội của ông cón nhiều hơn vì Đà Nẵng lúc đó là một đại công trường và chủ tịch thành phố Nguyễn Bá Thanh vừa là đồng chí vừa là cánh hẩu của ông.
Trong vụ án cầu Sông Hàn ông bị tuyên 40 tháng tù và là người duy nhất bị giam trong khi 4 đồng phạm thuộc cấp đều được hưởng án treo. Tội phạm kinh tế án treo cũng coi như được tha bổng nên việc ông bị án tù giam có lý do của nó: Ông đã không giữ luật im lặng mà khai ‘lung tung’ rằng đã hối lộ 4,4 tỷ cho Nguyễn Bá Thanh cho nên Tòa Án muốn sửa tính ba hoa của ông bằng món quà 3 cuốn lịch rưỡi cho ông vào tù mà chiêm nghiệm. Còn số tiền thất thoát nó chạy đi đằng nào thì Tòa “quăng cục lơ”…
So với Nguyễn Bá Thanh thì ông Phạm Minh Thông lớn hơn 20 tuổi thuộc hàng cha chú. Khi ông Thông đã là cán bộ của Sở Xây Dựng QNĐN thì Bá Thanh mới bắt đầu trưởng thành nhưng do được các chú lớn châm chước nên người thanh niên này lên ào ào và rẹt rẹt 30 giây. Năm 1996 khi Trung Ương chủ trương tách tỉnh thì Nguyễn Bá Thanh được chấm ghế chủ tịch thành phố Đà Nẵng.
Cầu sông Hàn (Đà Nẵng). Ảnh: Lê Hữu Thọ
Cầu Sông Hàn có tổng kinh phí là 105 tỷ thời giá 1999-2000, nhân dân thành phố đóng góp 27 tỷ phần còn lại được lấy từ ngân sách nhà nước. Phạm Minh Thông khai chi cho chủ tịch 4,4 tỷ chỉ là một phần sự thật. Dân xây dựng cơ bản khu vực miền Trung ai cũng biết Nguyễn Bá Thanh ăn dầy, giá thông thường là 10% trên tổng vốn đầu tư. Đại công trường Đà Nẵng với không biết bao nhiêu dự án là bấy nhiêu suối tiền chảy vào túi Bá Thanh. Nhưng chỉ riêng con số được ông Thông khai ra 4,4 tỷ cũng đã là ấn tượng rồi, quy ra vàng là cả 1000 lượng mới thấy số tiền lớn biết bao nhiêu.
Qua những món lại quả của các chủ thầu mới thấy cái sướng của các ông quan dân, tiền các ông bỏ túi còn cân đối hóa đơn chứng từ doanh nghiệp muốn làm gì kệ xác doanh nghiệp. Chuyện lấy thầu xong đã phải chung chi rồi mà lại muốn có lời tất nhiên ông Thông và đồng bọn phải rút ruột công trình chứ không thể nào khác. Đồng bọn của ông và những người liên quan đông như quân Nguyên chứ không phải loe que có 4 mạng nhưng vì phía trên ông Thanh còn có các vị trưởng thượng nằm trong Bộ Chính Trị nữa nên người ta không thể khui ra và kết cục là ông Thông phải bị diệt. Kết cục của ông Thông tuy hẩm hiu nhưng dễ dàng đoán được, ông chung hàng với những kẻ xấu ăn tiền của dân thì tất nhiên ông phải nhận quả báo thôi. Về phần ông Thanh hẳn nhiên số tiền quá lớn như vậy ông cũng không thể nuốt trôi một mình mà phải nhớ đến các chú các bác.
Nhắc lại chuyện người quen cũ của Nguyễn Bá Thanh chúng ta mới thấy cái tàn bạo của người cộng sản Nguyễn Bá Thanh, ăn tiền cũng là ông mà bỏ tù người ta cũng là ông luôn. Mà những người bị bỏ tù cũng là những đồng chí cùng hội cùng thuyền của ông chứ chẳng phải ai xa lạ. Cách đây mười mấy năm, Nguyễn Bá Thanh đã tàn bạo như vậy rồi cho nên gần đây ông xuống tay hạ độc thủ thiếu tướng công an Trần Văn Thanh có thể nói ông đã là một con yêu thành tinh. Bởi vậy nhiều lần ông tham vọng vận động để ra Trung Ương đều bị các vị bô lão cạch mặt từ chối vì thấy thằng phản phúc xảo quyệt khó có thể tin được.
Bây giờ mấy vị kia đã tuổi cao sức yếu mà Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã bí đường binh với Nguyên Tấn Dũng nên cực chẳng đã mới phải chơi con bài Nguyễn Bá Thanh. Ván bài năm ăn năm thua này được xòe ra trong bối cảnh chế độ đang trên đường lật nhào nên vị bí thư Đà Nẵng mới có cơ hội được ra Ba Đình và tạo bước đệm nhảy lên chức ủy viên Bộ Chính Trị. Một kẻ tham nhũng và gian ác như vậy mà vẫn được nhiều người dân Việt Nam mến mộ coi là một làn gió mới thì thật là nực cười trong tai họa.
Nhiều ý kiến cho rằng Nguyễn Bá Thanh ăn được nhưng làm được nên vẫn nhất định ủng hộ thì quả là Việt Nam mình với con rồng cháu tiên đã đến hồi mạt vận rồi. Ở đâu ra cái nguyên lý làm được thì tham nhũng được vậy không biết nữa? Nó cũng giống như chuyện một đàn dê sắp bị hổ ăn thịt nên đành cam chịu và an ủi nên chọn con hổ ít dữ hơn vậy. Cũng phải khen cho Nguyễn Bá Thanh có tài mị dân, từ kẻ tham nhũng gian hùng thượng thặng mà sử dụng đồng tiền ăn cướp tuyên truyền bài bản để cả nước bây giờ hân hoan bái phục như một người cha khai sinh ra “thành phố đáng sống nhất Việt Nam”. Kết cục thế nào người dân Việt Nam cũng sẽ chóng biết!
Đà Nẵng vào thời điểm được tách riêng vẫn còn ít dân bên cạnh địa hình đa dạng có đủ sông, núi, biển… nên rất dễ quy hoạch để trở thành một thành phố đẹp. Khu vực được chỉnh trang quy hoạch chủ yếu nằm trên mấy quân nội thành diện tích nhỏ, phần lớn diện tích đất của thành phố nằm ở huyện ngoại thành Hòa Vang. Chưa kể trước 1975 thành phố này cũng được chính quyền Việt Nam Cộng Hòa trực tiếp quản lý và đã được lực lượng quân sự Mỹ thiết lập cơ sở hạ tầng cơ bản nên đã định hình một cảnh quan tổng thể. Những gì thiên hạ đánh giá Nguyễn Bá Thanh đã làm được cho Đà Nẵng thật ra chỉ là bề nổi và hoàn toàn chưa xứng tầm với thành phố này. Đà Nãng có thật sự được gọi là đẹp? Thành phố đẹp có phải là một thành phố đáng sống không? Thành phố đáng sống phải là một thành phố như thế nào? Hẳn nhiên so với nhiều thành phố khác của Việt Nam thì Đà Nẵng có thể gọi là đẹp nhưng để đáng sống thì cần nhiều yếu tố khác nữa.
Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng
Thành quả của Nguyễn Bá Thanh tựu chung lại chỉ là giải tỏa, quy hoạch xây dựng Đà Nẵng với nhà cao đường thoáng mà thôi còn các tiêu chí như “đào tạo tài năng trẻ, biến Đà Nẵng thành trung tâm của cả miền Trung…” mà báo chí tung hô chẳng cái nào ra hồn cả.
Nếu bán tài nguyên đất lấy tiền để phân lô bán nền tạo cớ cho dân đầu cơ đổ xô vào Đà Nẵng kiếm lời trong cơn sốt bong bóng bất động sản thật sự không có gì khó cả. Chưa kể việc được Trung ương giao ngân sách và trao quyền tự tung tự tác vô biên còn là cơ hôi để vị quan đầu thành phố tha hồ vinh thân phì gia.
Những khu quy hoạch chính của Đà Nẵng trước đây đều rất ít dân ở nên việc giải tỏa không quá khó khăn. Trục đường chính như đường Đông Tây – Nguyễn Văn Linh từ sân bay vào thành phố nguyên là những ao rau muống. Đường ven biển Liên Chiểu – Thuận Phước là những bãi cát hoang sơ. Đường Sơn Trà – Điện Ngọc cũng tương tự như vậy và từ bãi biển Mỹ Khê trở đi về phía Nam là đất thuộc Bộ Quốc Phòng chưa có ai khai thác rộng mênh mông bát ngát. Chỉ lấn cấn chút xíu khúc Tu viện Sao Biển thuộc phường Bắc Mỹ An là của bên công giáo còn lại là sân bay Nước Mặn cũng rộng bao la chi địa. Khu Công Nghiệp Hòa Khánh cũng toàn là những trảng cát và nghĩa địa…
Mở đường đa phần thuận lợi như vậy mà khi gặp nhà của dân, chính quyền chỉ đền bù theo giá rẻ mạt mấy chục ngàn một mét như phủ dụ “nhà nước và nhân dân cùng làm”. Khi phân lô bán lại giá toàn cả triệu mỗi mét mà mỗi hộ chỉ được mua lại một nền. Hộ nào đất rộng thì tiền được đền bù phần xây lại nhà mới, phần mua sắm tiêu pha coi như bay hết, chẳng còn miếng đất hương hỏa của ông bà. Ai nhanh nhảu thì lao vào cơn sốt đầu cơ cũng có đồng ra đồng vào, cả thành phố làm bất động sản. Hộ nào ít đất thì nhà nước cho mua chịu quy theo giá vàng, nhiều hộ bây giờ vẫn không trả nổi. Chính quyền thu có hộ mất cả ngàn mét mà chỉ được mua lại một nền 100 mét, số còn lại nhà nước bán ra thị trường làm ngân sách của thành phố để tiếp tục đổ vào đại công trường và vào túi quan tham. Dân Đà Nẵng vốn hiền lại được nhà nước dụ khị nên coi như góp phần xây dựng quê hương. Thêm nữa những xóm biển Đà Nẵng như Xuân Hà, Thuận Phước, Bạch Đằng đông bây giờ rất nhiều nhà có tiền Việt Kiều gửi về nên cũng cố công xây được căn nhà theo đúng quy chuẩn của thành phố. Cả một thành phố rùng rùng chuyển động, nháo nhào xây cất, nháo nhào đầu cơ. Dân tứ xứ nghe đồn thổi cũng đổ đến kiếm ăn mới ra diện mạo Đà Nẵng bây giờ và đấy là những gì bàn dân thiên hạ dễ thấy khi đến Đà Nẵng.
Nếu bạn leo lên đỉnh Sơn Trà mà cầm ống nhòm nhìn xuống và chiêm nghiệm một bức tranh tổng thể bạn sẽ thấy Đà Nẵng có vẻ là một thành phố đẹp trong số những tỉnh thành của Việt Nam nhưng bị bê tông hóa quá nhiều mà thiếu màu xanh. Không gian công cộng cũng rất ít nếu không nói là không có. Các khu dân cư chẳng có mấy vườn hoa, công viên hoặc khu vui chơi. Sân vận động cũng biến đâu mất hết. Trong thời buổi kinh tế khó khăn, bất động sản đóng băng bạn sẽ thấy rất nhiều khu quy hoạch bị bỏ hoang. Xen lẫn trong đám hoang tàn đó là những khu dân cư được hình thành như những đám da beo loang lổ. Khu Vũng Thùng của phường Thọ Quang còn rất nhiều nền để trống, khu An Đồn cũng vậy. Khu Hòa Cường, Đò Xu bên mé tượng đài 2 tháng 9, ngoài những con đường chính ra có vẻ sầm uất với những quán nhậu, karaoke thì bên trong những khu dân cư cũng quá trời đất trùm mền. Cả khu có tượng Phật phường Hòa Minh cũng vậy. Chưa kể khu quy hoạch mới Hòa Liên trên đường đi Bà Nà cũng toàn đô thị trên giấy… Chưa hết còn khu lấp đất lấn vịnh Đà Nẵng ngay khách sạn Thanh Bình trên đường Nguyễn Tất Thành cũng sẽ là một thành phố bánh vẽ nữa ?
Nếu bạn chịu khó ghé thăm mấy khu hào nhoáng như Phạm Văn Đồng hoặc Đảo Xanh và cắc cớ hỏi thăm chủ nhà mấy căn biệt thự bạn hẳn sẽ ngạc nhiên khi không nghe họ nói giọng Đà Nẵng mà toàn giọng Bắc hoặc các vùng miền khác. Đà Nẵng bây giờ là của dân tứ xứ chứ dân chính gốc lấy tiền đâu xây nhà lầu, biệt thự. Thu nhập một tháng có mấy triệu biết bao giờ mới có nhà mấy tỷ. Còn dân Đà Nẵng ở khu này, xin thưa toàn là chánh văn phòng Ủy Ban Nhân Dân, Phó chủ tịch tỉnh, Giám Đốc sở… Nhân dân Đà Nẵng chính hiệu xin đừng mơ nhé !
Đấy là bức tranh xây dựng, phân lô bán nền. Còn kinh tế, văn hóa, xã hội… thì sao ?
Nếu nhìn tiếp các khu công nghiệp của Đà Nẵng chỉ có Hòa Khánh là thấy được. Còn như khu An Đồn, Thọ Quang, Hòa Cầm… diện tích chẳng đáng bao nhiêu.
Nông nghiệp thì các quận của Đà Nẵng đã bị phân lô bán nền hết quỹ đất duy chỉ còn huyện Hòa Vang là còn nhưng nông dân lâu nay canh tác lúa cũng chỉ đủ ăn.
Ngư nghiệp thì gần như phá sản. Đà Nẵng là xứ biển mà nay muốn ăn cá toàn do tàu của Quảng Ngãi cập bờ. Các ngư phủ ngày xưa bây giờ đã già trong khi con em không ai muốn theo nghề của cha anh. Phần vì không có vốn đóng tàu lớn ra khơi bên cạnh giá dầu càng ngày càng mắc trong khi tôm cá gần bờ cũng ít hơn xưa. Trong thành phố chẳng có mấy việc làm mà nghề biển lại vất vả, để dành tiền cá độ bóng đá và mua lô đề dễ có tiền hơn?
Nguyễn Bá Thanh chủ trương chuyển hướng kinh tế du lịch và dịch vụ là chủ yếu nhưng chỉ là hô khẩu hiệu cho sướng miệng. Du lịch thì chẳng đầu tư gì mấy ngoài vài ngôi chùa với tượng Phật to tổ bố. Thành kính tại tâm, thờ Phật đâu cứ phải có tượng to mà hay. Có khu du lịch Bà Nà thì giao cho đám Phạm Nhật Vượng rửa tiền. Chính quyền bênh dân đâu không thấy lại câu kết với maphia từ Ukraina chèn ép lấy đất của dân Hòa Ninh nhưng chỉ đền bù mỗi mét bằng một quả trứng gà. Nguyễn Bá Thanh là dân Hòa Vang mà ức hiếp đồng hương Hòa Vang thật tệ hết chỗ nói.
Về kinh tế dịch vụ thì công viên nước trên đường 2 tháng 9 lỗ chỏng gọng dẹp tiệm hồi nào không hay. Mấy công trình khách sạn ven biển Non Nước chạy dọc theo biển giáp tới Điện Dương, Điện Ngọc của Quảng Nam cứ để trùm mền chiếm đất. Khách sạn đâu không thấy chỉ thấy rừng phòng hộ ven biển bị chặt hết cho dân tình hứng mặt đón bão.
Còn Khu du lịch sinh thái Cồn Dầu bị Nguyễn Bá Thanh thẳng tay đàn áp khiến nhiều giáo dân phải trốn qua tị nạn tận Thái Lan. Tội của Nguyễn Bá Thanh vẫn còn, cái nợ đó sẽ có ngày đáo hạn. Khách du lịch ngoại quốc ghé đến Đà nẵng chỉ có mỗi chỗ để đi là Cổ Viện Chàm. Xe từ Huế vào là thẳng tiến Hội An luôn. Khách từ sân bay bước ra cũng vậy, 10 xe đón khách thì cả 10 xe chạy vào Quảng Nam châm chước lắm lâu lâu mới có một xe ghé ăn cơm trưa Đà Nẵng !
Về văn hóa, thể thao thì chỉ có đội bóng đá Đà Nẵng hơi xôm xôm chút xíu nhưng kinh phí nuôi đội cũng là tiền thuế của dân bị lãnh đạo thành phố vung tay chi vô tội vạ. Lê Huỳnh Đức là cầu thủ ăn lương mà được chính quyền thành phố đặc cách cấp cho nhà tiền tỷ đường Phan Chu Trinh. Trong khi thư viện thành phố nằm kế bên Hôi Đồng Nhân Dân và văn phòng của Nguyễn Bá Thanh chẳng có mấy cuốn sách. Cử một người vào đếm tay số đầu sách của thư viện này chắc khoảng 3 tiếng là hết.
Người cộng sản hay chê văn hóa của chế độ Việt Nam Cộng Hòa là đồi trụy nhưng trước 1975 ngoài thư viện chính trên đường Bạch Đằng, khu vực quận Nhì là Thanh Khê bây giờ cũng có thư viện trên đường Điện Biên Phủ. Bên kia sông là quận 3 cũng có một cái trên đường Ngô Quyền. Chưa kể ngay trung tâm thành phố trên đường Yên Bái còn có Phòng Thông Tin cho nhân dân vào đọc báo nữa. Còn sân vận động cũng mỗi nơi mỗi cái. Từ phường Nại Hiên cho đến An Hài rồi Hòa Cường, Xuân Hà… chỗ nào thanh thiếu niên cũng có chốn để vui chơi.
Bây giờ dân số Đà Nẵng đã đông lên rất nhiều nhưng tất cả mọi thứ như thế đều biến đi sạch sẽ như có ma làm. Như vậy chắc do ông Thanh nghĩ là người Đà Nẵng chỉ cần có lô đất xây nhà là đủ chứ không cần mở mang trí tuệ nữa. Bù lại Đà Nẵng bây giờ quán nhậu và nhà nghỉ mọc lên như nấm. Tham quan mấy khu dân cư mới như Vũng Thùng Nại Hiên thấy thanh niên thất nghiệp ngồi binh sập xám suốt ngày, người không binh thì ra ngồi cà phê. Ngồi đến chiều thì nhảy qua quán nhậu, tối nào cũng nâng lên hạ xuống dô dô 100% thành tệ nạ xã hội luôn. Thêm mấy kèo trên kèo dưới theo các giải bóng đá La Liga và Ngoại Hạng Anh với số đề số đóm… kể như tương lai của thanh niên Đà Nẵng là mờ mịt.
Dân mình đã hiền rồi mà trình độ hiểu biết chưa cao nên không ai dám lên tiếng. Có mấy bác lão thành cách mạng với hưu trí thì được Nguyễn Bá Thanh chỉ đạo cho lính lác o bế lương hưu đầy đủ với quà Tết cuối năm khỏi ọ ẹ. Kẻ gian hùng còn biết cách mị dân bằng lối hành xử giống quan dân phụ mẫu ngày xưa. Dân đến chầu chực xin cứu xét cứ lấy bút phê vào đơn ngay tại chỗ bất kể quy trình, pháp lệnh hành chính của nhà nước ra sao. Giải quyết cho một vài dân oan ngay tại nhà thấy có vẻ ấn tượng nhưng thật ra không thể bằng đôn đốc cấp dưới chí công vô tư thừa hành theo đúng tinh thần thượng tôn luật pháp. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa chẳng mấy chốc danh tiếng Nguyễn Bá Thanh nổi như cồn trong khi tính toán cho ngay, đất đai cấp cho dân oan chẳng phải là tài sản riêng của ông. Mấy đồng hỗ trợ cho dân xe thồ và xe ôm mỗi dịp tết cũng chỉ là mấy xu lẻ so với số tiền mà bè lũ của ông đã ăn cướp được.
Đà Nẵng nói có kinh tế du lịch và dịch vụ mà bây giờ kinh tế đình đốn ăn còn không đủ thì làm sao du khách ghé đến Đà Nẵng tham quan. Nhà hàng kháchh sạn không có khách lấy đâu nguồn thu, cả thành phố không công ăn việc làm sẽ đói đồng đều rồi đây.
Kẻ độc đoán chuyên quyền còn tự cho mình là vua một cõi dám mạnh tay vi phạm nhân quyền dẹp những người ăn xin, bán hàng rong trong khi chưa tạo sinh kế cho họ. Rồi dám ra chỉ thị vi hiến cấm quyền tự do cư trú của công dân trong nội thành Đà Nẵng. Rồi cho dân ăn bánh vẽ “bầu cử tự do cho chức danh chủ tịch thành phố” nữa… Thành phố nhỏ như Đà Nẵng mà ông Thanh chỉ làm được có thế mong gì xoay chuyển được cả một quốc gia.
Và bây giờ kẻ ấy là Trưởng Ban Nội Chính Trung Ương đang nghấp nghé chức ủy viên Bộ Chính Trị, trở thành 1 trong 14 ông vua tập thể. Ông Trương Vĩnh Trọng hẳn phải cười cay đắng khi hay tin, vì khi ông giữ chức này mấy năm trước ông đã cố gắng tỏ ra thanh liêm và đã ghét cay ghét đắng kẻ gian hùng, xảo trá, tham nhũng Nguyễn Bá Thanh. Chính ông đã nhiều lần ngăn cản không cho Nguyên Bá Thanh ra Trung Ương. Vậy mà bây giờ khi ông đã về vườn thì chính cái tên gian hùng, xảo trá, tham nhũng ấy lại ngồi vào cái chức ông để lại để phụ tá cho Tổng Bí Thư làm trong sạch bộ máy của Đảng, bài trừ tham những…
Rõ ràng Đảng Cộng Sản Việt Nam đã đến hồi cáo chung và đang sắp chết đến nơi mà vẫn đong đưa trên dây. Ông Tổng Trọng muốn dùng một kẻ vừa gian hùng vừa tham nhũng để trị một tên ít gian hùng, nhưng tham nhũng nhiều.
Chúng ta còn nhớ thời Đà Nẵng tách tỉnh thì Nguyến Bá Thanh đã nổi như cồn mà Nguyễn Xuân Phúc của Quảng Nam vấn chẳng mấy ai hay. Vậy mà Nguyễn Tấn Dũng đã chọn ông Phúc làm đàn em ruột chứ không phải Nguyễn Bá Thanh thâm độc lừng lẫy giang hồ. Mối hận của Bá Thanh còn nguyên đó với Nguyễn Tấn Dũng nên bây giờ thấy Đảng đang bế tắc kẻ gian hùng quyết định chớp thời cơ. Chỉ cám cảnh cho ông Trần Văn Minh phải từ bỏ chức Phó ban tổ chức Trung Ương để quay trở lại dọn dẹp cho Nguyễn Bá Thanh trong thời buổi suy thoái. Tài nguyên của Đà Nẵng đã bị khai thác hết rồi mà công ăn việc làm của dân bị tắc tị thì thu thuế sao được? Lấy đâu cho đủ ngân sách thành phố trong tương lai.
Bàn cờ chính trị Việt Nam còn đầy sự ly kỳ và sinh mệnh của dân tộc Việt Nam vẫn như chuông nặng treo mành chỉ. Với bản chất của một kẻ gian hùng chúng ta đừng mong một sớm một chiều họ sẽ phút chốc hóa thành thiên nga thánh thiện để đem tự do dân chủ cho nhân dân. Tất cả chỉ là sự đấu đá trong nội bộ của họ nhằm duy trì vị thế quyền lực cũng như tình trạng độc Đảng chuyên chế.
Tình hình trong những ngày sắp tới sẽ rất khó lường với sự câu kết của nhóm cộng sản miền Trung khu Năm khắc chế lên Trung Ương. Trong quá khứ từng có những nhóm cộng sản miền Trung với Võ Chí Công, Hồ Nghinh, Hoàng Minh Thắng… rất mạnh do kiên cường trong chiến tranh nên được sự ưu ái của Lê Duẩn, nhưng vì cục bộ địa phương nên chẳng làm được cơm cháo gì cho đất nước. Hôm nay có một nhóm cộng sản miền Trung trẻ khác đang gắn kết với nhau vì một mưu đồ nào đó. Bên cạnh Nguyễn Bá Thanh gian hùng là một Thân Đức Nam – kẻ buôn vua mới nổi. Có lẽ sự va chạm với Nguyễn Tấn Dũng sẽ dẫn tới đảo chính không chừng vì Ba Dũng không dễ gì bị triệt hai êm thấm.
Chúng ta mong một sự biến động có lợi cho dân tộc nhưng cũng cảnh giác trước nguy cơ nồi da xáo thịt xâm phạm đến muôn dân.
“Nhưng rõ ràng với đàn em trong thành bang của mình, thì Nguyễn Bá Thanh có oai. Nhưng cái oai Nguyễn Bá Thanh cũng chỉ ở tầm Đinh La Thăng đi xe buýt là cùng. Đừng khen Nguyễn Bá Thanh vì có Đà Nẵng đẹp. Đà Nẵng còn có thể đẹp hơn nữa nếu có một cách làm việc tự do hơn, dân chủ hơn, phi-Bá Thanh hơn, phi cả cái tổ tò vò hơn.
Nguyễn Bá Thanh có oai ở lãnh địa của mình không vì ông ta giỏi mà còn vì đàn em của ông ta hèn. Không phải vì ông ta thẳng thắn mà vì đàn em của ông ta không chọn cách đối đầu vô ích.”
Phạm Toàn, 9 – 1 – 2012
Dân gian có câu ca Tò vò mà nuôi con nhện, đến khi nó lớn nó quyện nhau đi… Có mà Giời biết bên trong tổ con tò vò thực sự có gì, nên câu ca này cũng có nghĩa tương đương với xanh vỏ đỏ lòng, hoặc với câuSông sâu còn có kẻ dò…
Bên Tây thì có chuyện về thần Hermes, cái đồng chí thần này chuyên làm nhiệm vụ truyền tin, thông báo những “Lời” của Đấng Sáng tạo Tối cao. Nhưng cái nhà ông thần này lại có tính chơi khăm, nghịch ngợm, ông ấy hay lỡm thiên hạ, bằng cách thông báo “Lời” của Bề trên một cách ỡm ờ, úp mở, thậm chí có khi còn cắt xén nữa cho thiên hạ mỏi cổ đoán mò rồi thì tha hồ mỏi miệng cãi nhau.
Dựa theo cái tâm lý người đời thể hiện trong cách cư xử của thần Hermes, các nhà khoa học đương thời mở ra khoa Hermeneutics (hoặc tiếng Pháp Herméneutique) được gọi cho gọn là khoa Văn bản học mà nhiệm vụ của nó là tìm hiểu, giải mã, lý giải về bản chất của một văn bản.
Xin đừng hiểu “văn bản” chỉ là những bài văn viết. Một tượng đài là một văn bản. Một lễ hội là một văn bản. Một cách ăn mặc cũng có thể là một văn bản nốt. Gần đây, Việt Nam có vài “văn bản” gây tranh cãi như Đinh La Thăng, Vương Đình Huệ, Nguyễn Chí Vịnh, và gần hơn nữa có cái văn bản cực kỳ “hot” Nguyễn Bá Thanh.
Về Đinh La Thăng, từ hôm ông ta nhậm chức rồi đi “mua” dư luận trên những tờ báo dễ tính về việc ông ta đi làm bằng xe buýt, thì kẻ viết bài này chỉ nhún vai coi trò quảng cáo đó là vô cùng rẻ tiền, ai ngu lắm mới tin ông ta giỏi.
Sao dám nói thế? Một người lãnh đạo khi đụng vào một việc gì là phải nhằm nghiên cứu về sự vật đó và tìm cách làm cho cái sự vật đó đẹp lên, tốt lên. Người ta không cần một lãnh đạo hà tiện cả đời ăn cơm muối vừng và đi xe buýt. Người ta cần anh ta chị ta đi xe buýt và thấy ngay mình cần làm gì, cơ quan mình cần làm gì, chính phủ mình cần làm gì, để xe buýt trở thành phương tiện friendly với mọi người.
Với Đinh La Thăng, sau vài ba chuyến đi xe buýt, tình hình loại hình giao thông công cộng vô cùng quan trọng này trước sau vẫn y như cũ. Trên xe buýt có một cái biển Nội quy hành khách đi xe buýt mà ngay cái tên đã thiếu văn hóa. Một em bé học lớp Hai học kỹ từ Hán Việt sẽ thấy “nội quy” là quy định trong nội bộ một cộng đồng. Nội quy của cán bộ và nhân viên hãng xe buýt chẳng hạn. Hành khách đi xe buýt là một đám đông chứ không phải là một cộng đồng. Nếu là một viên Bộ trưởng có học vấn tử tế từ lớp Hai, thì hẳn phải nhìn thấy điều sơ đẳng đó. Hà Nội xe buýt có nội quy, Sài Gòn xe buýt không có nội quy, xe của hai nơi phục vụ tốt ngang nhau, vậy thì làm cả ngàn tấm biển nội quy ở Hà Nội là tiêu phí ngần ấy tiền.
Bạn sẽ nói: ô hay, nói chuyện gì lặt vặt? Đấy chính là cốt lõi gây khuyết điểm (có khi tội lỗi) cho nhiều thứ hoạt động ở nước ta: các quý vị cán bộ anh nào cũng thích là “lãnh đạo” (bây giờ thì rất vênh vang với chữ “quan chức”), không thấy mình là một người làm những việc cụ thể.
Đây là một số việc mà lao động cụ thể Đinh La Thăng dễ dàng tìm ra mà xử lý. Ở điểm chờ xe buýt, dễ dàng thấy cảnh người người rủ nhau nhảy qua rào chắn giữa đường để chuyển sang bến xe buýt chuyển tiếp mình cần đi. Ai không tin xin mời lên cuối đường Âu Cơ (Tây Hồ, Hà Nội) và cứ theo tần suất 5 phút sẽ được chứng kiến chừng mười thượng đế của ngành Giao thông leo rào như khỉ.
Chờ xe xong thì lên xe. Thật điếc tai vì những bản nhạc vô cùng thiếu văn hóa của mấy ông lái xe và phụ xe (Nói cho công bằng, cũng lại có tuyến buýt rất êm ả dùng loa thông báo các bến đỗ). Đó chính là chỗ “nội quy” cần tác động vào cộng đồng lao động xe buýt: trên xe, loa dùng để làm gì và chỉ dùng vào việc gì và chỉ được dùng vào lúc nào. Đến bến đỗ, xe phải dừng bao lâu, và chỉ được lăn bánh khi có hiệu lệnh của ai (thời Pháp thuộc, anh “xơ-vơ” bán vé kiêm việc canh cửa cho người lên đủ thì giật chuông ra hiệu cho xe chạy).
Và còn nhiều thứ nữa xoay quanh chỉ một việc Bộ trưởng đi xe buýt không chỉ là vấn đề đi xe buýt mà là đi để thanh sát… Nhưng thôi, tôi là người có nghề nghiệp khác, tôi viết bài này chỉ là để sẽ bàn tới chuyện khác, chứ tôi đâu đã đến nỗi phải đi thanh sát xe buýt! Nên dừng chuyện Đinh La Thăng ở đây.
Và sang chuyện Nguyễn Bá Thanh. Nếu Đinh La Thăng bộp chộp dễ hở sườn, thì Nguyễn Bá Thanh giỏi tâm lý hơn, và biết lúc nào nên xông lên và lúc nào nên ngồi im. Để ý mà coi: trong các cuộc họp Quốc hội, Nguyễn Bá Thanh rất ít nói, ngồi họp thường cúi mặt gườm gườm, thấy rõ cái tâm trạng muốn “nổ” lắm nhưng kiềm chế.
Ông ta chỉ nổ ở lãnh địa của mình. Nhưng ngay ở đây, ông cũng không nổ chuyện Cồn Dầu, mà rất có thể trong vụ này ông chẳng có mấy thực quyền. Nói “rất có thể” không vì dè dặt, mà vì cái lãnh địa Nguyễn Bá Thanh lại nằm bên trong cái lãnh địa còn lớn hơn nữa của cái nhóm lợi ích còn to hơn nhóm Nguyễn Bá Thanh nữa. Bên trong cái nhóm lợi ích to đùng kia, Nguyễn Bá Thanh chẳng là cái đinh gì. Là con tò vò hay là con nhện hay là con gì khác?
Nhưng rõ ràng với đàn em trong thành bang của mình, thì Nguyễn Bá Thanh có oai. Nhưng cái oai Nguyễn Bá Thanh cũng chỉ ở tầm Đinh La Thăng đi xe buýt là cùng. Đừng khen Nguyễn Bá Thanh vì có Đà Nẵng đẹp. Đà Nẵng còn có thể đẹp hơn nữa nếu có một cách làm việc tự do hơn, dân chủ hơn, phi-Bá Thanh hơn, phi cả cái tổ tò vò hơn.
Nguyễn Bá Thanh có oai ở lãnh địa của mình không vì ông ta giỏi mà còn vì đàn em của ông ta hèn. Không phải vì ông ta thẳng thắn mà vì đàn em của ông ta không chọn cách đối đầu vô ích. Họ đường đường là Giám đốc Sở, chẳng gì thì dưới quyền mình có khi cũng có tới cả ngàn cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, kỹ sư, những danh hiệu ưu tú này nọ… Thế hà cớ gì con cua đi ngang con ếch bị nó vỗ cái đã co càng lại cho nó nuốt? Không một ai vặn ông Thanh rằng ngoài việc “truy sát” các giám đốc nhân những cuộc họp toàn thành phố, Nguyễn Bá Thanh giúp gì cho các nhân vật bị truy bằng những giải pháp nghiệp vụ cụ thể? (Hình như nhiều tờ báo vui miệng vẫn quên chưa nêu chuyện này).
Suy cho cùng, ứng xử của Nguyễn Bá Thanh ở thành bang Đà Nẵng của ông có vẻ là chuyện chiến tranh tâm lý và chuyện về tâm lý ứng xử cả thôi! Tại cương vị công tác mới, Nguyễn Bá Thanh sẽ chẳng có cấp dưới để quát nạt ra oai, bây giờ là lúc và là nơi phải làm việc theo lối đồng thuận, thuyết phục nhau và hợp tác cùng nhau – một cách làm việc tự do dân chủ thời bình giữa những con người ít ra thì cũng có vẻ ngoài có học, và vẻ ngoài cũng tỏ ra là đủ tư cách (không khéo léo, để bọn mũ cao áo dài này phản đối liên miên thì có mà toi!).
Thế nên, nhân vụ Nguyễn Bá Thanh, cũng là lúc nên nêu ra vài câu hỏi:
(1) Căn cứ vào đâu mà đề bạt ông Nguyễn Bá Thanh vào chức vụ mới vô cùng quan trọng trong cuộc chống tham nhũng? Ông Thanh có đề án đăng ký tự giao nhiệm vụ và biện pháp thực thi không?
(2) Ngoài Nguyễn Bá Thanh, còn có ai cũng xung phong ứng cử nhận công việc được giao cho ông Thanh? Vì sao lại chọn Nguyễn Bá Thanh thay cho một ứng cử viên khác?
(3) Cứ cho là Nguyễn Bá Thanh đáng tin cậy trong việc hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ mới. Nhưng, ngộ nhỡ ông ta làm hỏng việc thì sao? Lấy chuẩn mực nào để đánh giá ông làm tốt hay không tốt công việc?
Và thế là có thể thấy người Việt Nam sẽ còn đau khổ dài dài vì chuyện thăng quan tiến chức thiếu công khai nên rất dễ bị dư luận gộp chung vào những vụ mua quan bán chức đầy dẫy khác, mà nguyên nhân sâu xa chỉ có một: cách thức đề bạt người gánh vác sơn hà.
Chẳng nhẽ người Việt Nam sang thế kỷ XXI chỉ còn những “hiền tài” tầm cỡ Đinh La Thăng, Vương Đình Huệ… và bây giờ thêm Nguyễn Bá Thanh?
Rõ ràng là cần đi sâu vào bên trong cái tổ con tò vò, thử coi bên trong đó có những cây gì và con gì.
P.T. Nguồn: Bauxite Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét