Bạch Hoàn - Ông Đinh La Thăng.
Lên đến đỉnh cao, rồi ngay lập tức bị vùi xuống vực sâu, ở chính trường nước Việt, có lẽ hiếm thấy số phận nào bi thảm như ông Đinh La Thăng.
Hôm nay, ngày 8-1-2018, ông Đinh La Thăng hầu tòa, bắt đầu phải trả giá cho những việc làm trong quá khứ đang bị cáo buộc là có nhiều tội lỗi.
Nhiều người hỏi tôi có theo dõi phiên tòa không. Tôi nói không xem quá kỹ. Bởi vì, tôi biết nhà giam đã mở cửa chờ ông từ rất lâu rồi. Bao nhiêu năm tù thực ra tôi không chú ý lắm. Bởi vì, đứng giữa trời đất này, cái quan trọng nhất đối với một con người là danh dự. Bây giờ, cuộc đời ông Thăng chỉ còn là những con số âm lạnh lẽo.
Nhiều người đòi hỏi tôi viết về ông Thăng và những sai phạm của ông ấy. Tôi vẫn hay trả lời rằng, ông Thăng là người có công và có tội. Tội của ông ấy, báo chí đã bới ra be bét rồi, nhiều cây viết khác đã kiên trì, bền bỉ kết án rồi, tôi góp thêm làm gì nữa? Suy cho cùng, công - tội, lịch sử luôn công bằng và nhân dân sẽ phán xét.
Có một dạo, không hiểu vì sao một nhà báo quá đỗi tầm thường như tôi lại dám hỏi một ủy viên Bộ Chính trị rằng: “Bây giờ, anh có muốn làm thực chất không? Anh muốn làm, hay muốn kiếm tiền ạ?”.
Ông Thăng không cười câu hỏi ấy của tôi. “Anh muốn làm. Anh còn muốn làm nhiều nữa, nhưng không phải muốn là làm được. Ở đây càng khó. Nhiều việc, anh phải chỉ đạo nhiều lần nhưng cấp dưới lờ đi, trì hoãn, không thực hiện”. Ông Thăng nói với vẻ bất lực, sự bất lực mà hiếm người nào đang ở thế được tung hô thể hiện cho người khác thấy.
Khi ấy ông là Bí thư thành ủy TP.HCM. Ông Thăng không muốn vị trí đó. Ông biết đó là nơi sẽ gặp nhiều trở ngại.
Nhiều người nói ông Thăng làm truyền thông, làm hình ảnh. Cũng đúng, vì thực ra quan chức ai cũng cần một hình ảnh đẹp đẽ, hoặc bớt xấu xí trong mắt người dân. Tất nhiên, cái gì quá cũng không tốt. Nhiều lúc ông Thăng quá đà, tôi không phủ nhận điều này.
Tôi làm việc với quan chức trong chính quyền nhiều. Trong số đó, ông Thăng là người hiếm hoi chịu khó lắng nghe và hành động lập tức nếu có thể.
Tôi than phiền về chợ Kim Biên, ông Thăng giải thích là đã có dự án và đang chờ đấu thầu. Tuy nhiên, ngay lập tức ông bấm điện thoại cho cấp dưới hỏi tình hình, xem vướng mắc ở đâu, cần làm gì tiếp và công khai cho dân biết như đề nghị của tôi.
Tôi nói về một đề án thu phí vào trung tâm TP.HCM. Ông Thăng lắng nghe và cũng lập tức gọi điện thoại cho ông Cường, giám đốc Sở Giao thông Vận tải TP.HCM, chỉ đạo xem xét và tổ chức họp với người viết đề án để có hướng xử lý.
Tôi nói về vấn đề dẹp vỉa hè ở TP.HCM, nếu không kiểm soát thì sẽ tái diễn ngay sau dọn dẹp. Ông Thăng cũng ngay lập tức gọi điện cho người nào đó ở văn phòng, chỉ đạo cuối tuần họp để tìm giải pháp tránh tình trạng dẹp xong đâu lại vào đấy...
Chắc là ông Thăng cũng nuối tiếc nhiều điều. Khi đưa ra kiểm điểm, ông Thăng khóc và nói hơn 30 năm qua ông làm việc hầu như không có cuối tuần, không ngày lễ tết. Con ông bị bệnh, bố ông cũng bệnh, tất cả đều đặt lên vai người vợ ở nhà, còn vai ông dành để gánh những nặng nề khác.
Đi sai đường thì phải trả giá. Ông Thăng đang phải trả giá cho những điều ấy. Nhưng, tôi không phải là người lao vào đạp khi ai đó ngã ngựa. Ít giờ trước khi ông Thăng bị bắt tạm giam vào hôm công bố khởi tố, tôi vẫn nhắn tin “Giữ gìn sức khoẻ anh nhé”. Đó là lần đầu tiên tôi liên lạc với ông ấy mà không nhận được phản hồi.
P/S: Tôi không ngại nếu ai đó cố tình chụp mũ, vu khống tôi là bồi bút cho ông Đinh La Thăng. Bởi ở đời, người ta phù thịnh, chứ ngu gì lại phù suy? Bởi vì, đến giờ này, tôi vẫn viết về ông Thăng một cách nhất quán, dù ông ấy chẳng còn gì nữa để ai đó có thể vu vạ rằng tôi đang cố bám víu vào.
P/S: Tôi không ngại nếu ai đó cố tình chụp mũ, vu khống tôi là bồi bút cho ông Đinh La Thăng. Bởi ở đời, người ta phù thịnh, chứ ngu gì lại phù suy? Bởi vì, đến giờ này, tôi vẫn viết về ông Thăng một cách nhất quán, dù ông ấy chẳng còn gì nữa để ai đó có thể vu vạ rằng tôi đang cố bám víu vào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét