Mỗi tâm hồn Việt sẽ mãi cháy ngọn lửa Danko trong tim và đi về phía trước
Nguyễn Hoàng Quang
29-8-2018
Nghỉ hưu rồi mới có thời gian nhìn lại chính mình, nhìn lại con đường mình đã đi qua, đứng tựa gốc thông già tiếp tục sống nhìn cuộc đời, xã hội, đất nước.
Phải chăng dân tộc Việt Nam đã “mắc bẫy” của lịch sử và đã bị “tai nạn lịch sử”!? “Độc lập, tự do, ấm no, hạnh phúc” như là “miếng mồi” mà kẻ giăng bẫy đã đánh vào lòng yêu nước của nhân dân và dân tộc Việt Nam. Đã từng bị sống trong ách nô lệ, mất tự do với những nỗi nhục mất nước, không có quyền sống làm người nên người Việt Nam sống trong nguồn sống của lịch sử dân tộc không ai không yêu nước, không ai không yêu quý độc lập tự do của Tổ quốc. “Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm Vua đất Bắc!” (Trần Bình Trọng); “Nếu bệ hạ muốn hàng xin bệ hạ hãy chém đầu thần trước đã” (Trần Quốc Tuấn)! Hạnh phúc của nhân dân, dân tộc chỉ có khi đất nước có tự do, độc lập. Lịch sử đã “mắc bẫy”; nhân dân đã “mắc bẫy”; “lịch sử” đã bị “tai nạn”!
“Độc lập, tự do đã về tay ta” nhưng không phải về tay nhân dân! Đất nước có “độc lập, tự do” nhưng nhân dân nào có quyền tự do, độc lập, nào có quyền dân chủ, “mưu cầu hạnh phúc”! Quyền dân chủ, độc lập, tự do của nhân dân đã bị đánh tráo, bị tước đoạt nên nhân dân qua nô lệ này lại bị sụp bẫy nô lệ khác; mất tự do trong tay giặc ngoại xâm, đấu tranh giành lại để rồi lại bị mất trong tay giặc nội xâm. Có “nội xâm” vì có “ngoại xâm”, vì có kẻ “nối giáo cho giặc”; đặt quyền lợi tập đoàn, phe phái riêng của mình lên trên lợi ích toàn dân tộc, đất nước… Có thế lực của ngoại xâm nên kẻ nắm quyền lực xã hội đen mới nhởn nhơ trên đầu trên cổ nhân dân, chẳng khác nào những bọn quan lại đô hộ thời thuộc Pháp, của bọn thái thú phương Bắc xưa…
Kẻ giăng bẫy đã “thành công”, đã “thắng lợi” vì rất biết sức mạnh yêu nước, yêu độc lập, tự do, ấm no, hạnh phúc trong mỗi con người Việt Nam (!). Nhân dân, đất nước đã bị mắc trong một cái bẫy vĩ đại, dù vẫn sống, vẫn tồn tại nhưng thua cả loài chim muông kia chúng còn có tự do bay trong bầu trời cao rộng…
Xã hội hình thành bởi con người kết hợp nhau lại, tổ chức nên để cùng nương tựa nhau mà sống, bảo vệ mình, xây dựng “ngôi nhà to” của mình; tự do làm chủ trên cánh đồng, cày cấy, gieo trồng, trú nắng, che mưa; đoàn kết để chống bầy quỷ dữ, bảo tồn nòi giống như Tổ tiên dòng Lạc Việt xưa đã dựng xây, giữ gìn cho cháu chắt muôn đời ngày nay. Đã mang kiếp Người, sống để làm Người, xây dựng một xã hội NGƯỜI, Tâm bản thiện, yêu nước, yêu nòi, yêu người; mơ dân tộc, đất nước Việt Nam “rồng bay” như giấc mơ của Lý Thái Tổ ngàn năm trước.
***
Nghĩ về chế độ xã hội tiến tiến nhất loài người tôi lại nghĩ đến thuyết “phản xạ có điều kiện” của Pavlov. Sự độc quyền, nhất là độc quyền chính trị, bằng quyền lực, xây dựng những “điều kiện” cho nhân dân “phản xạ”; buộc mọi người phải sống, suy nghĩ, hành đông… trong “điều kiện” cho phép, phải chăng như “điều kiện” để cho nhân dân “phản xạ”, để có một sự “thuần hóa” trong tay những anh nài Voi, nài Ngựa hay như những anh lính Khuyển, làm cho con người như vô cảm trong cuộc sống xã hội, đất nước?
“Đầy tớ” và “ông chủ” đang chơi trò “biện chứng”. “Điều kiện” xưa “đầy tớ” bắt “ông chủ” “phản xạ có điều kiện”, nay những “điều kiện” và thực tế xã hội cũng có nhiều thay đổi. Âm mưu nào không biết nhưng thực tế xã hội, đất nước trong sự phát triển cùng với dã tâm của bọn “cõng rắn cắn gà nhà” đang là “âm mưu” cho xã hội ngày càng “tự diễn biến” trên con đường dân chủ, tự do!
Trí thức là quyền lực, là cơ sở của quyền dân làm chủ. “Cha nó lú, chú nó khôn”! Cả bể nhân dân này chẳng lẽ không có tri thức để cho con hổ báo kia cứ mãi làm chủ như ở chốn rừng xanh? Kẻ dị tâm, sống khác lòng, không có tâm hồn đất nước, không còn là con Lạc cháu Hồng tất sẽ thay lòng, đồng tâm với kẻ “dị tộc”. “Tổ quốc trên hết”! Kẻ nắm quyền lực tha hóa, vong bản kia rồi sẽ quay đầu. Một con voi phản trắc xưa vua Hùng đã chém đầu cho hôm nay trường tồn nòi giống dân tộc Việt. Kẻ phản trắc nay không quay đầu kết quả của chúng cũng không thể khác…
Xã hội luôn là xã hội Người. Con người từ nhân tâm của mình “thuần hóa” loài vật để chúng quen sống với Người, thân thiện với Người chứ không phải ngược lại. Con người sống có ý thức làm người, tâm bản thiện, sống có Đạo Nhân, luôn tự tin Người vẫn là chủ tể xã hội muôn loài chứ không bao giờ loài thú hoang là chủ tể.
Tin vào con Người, xã hội Người nên tôi đã tự chọn cho mình đường đi. Có thể do tuổi trẻ viễn mơ, dại khờ, đã bị lừa bịp, sụp bẫy! Sự sai lạc đã trả giá cho cả cuộc đời mình, lại tai họa cho cả xã hội dù mình chỉ là một giọt nước nhỏ nhoi… Một cuộc hành trình gian nan trong lòng dân tộc, đất nước, nhân dân; một nạn nhân trong bầy thú nên phải tự giữ mình để sống làm người dù thân thể cuộc sống phải chịu nhiều rách nát, khổ đau.
Cuộc đời là vô thường! Thân xác con người là hữu hạn nhưng nhân dân là mãi mãi, thường hằng. Triều đại nào rồi cũng sẽ qua đi, chói sáng trong lịch hay thành vũng bùn đen lịch sử tanh hôi, “bia miệng” ngàn đời không phai. Tự do, dân chủ, nhân quyền, công bằng, bác ái, hạnh phúc, văn minh là con đường sáng, nhân bản nhân loại đang đi về phía trước. Dân tộc Việt Nam không thể tách khỏi con đường sáng trong dòng sống nhân loại.
Hôm nay kẻ thù núp bóng, đứng sau lưng kẻ có quyền thế, nhân dân mắt sáng, nhìn thấu suốt cả chiều dài lịch sử ngàn năm, thấu suốt cả mọi tâm địa nhưng phải cam chịu đôi mắt mù lòa!
Lịch sử đã “sụp bẫy”; “Tai nạn lịch sử” rồi sẽ qua, nhanh hay chậm, lành lặn hay nguy khốn tùy nhân duyên, tâm hồn nhân dân, thân thể đất nước, hồn thiêng sông núi. Những gì của lịch sử hôm nay cháu con ta phải trả giá không kém, đêm trường nô lệ của cả ngàn năm trước đó nếu dân tộc Việt Nam – Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền…không đứng dậy, vượt lên. Với truyền thống bất khuất của dân tộc Việt, nhân dân rồi sẽ tự chữa vết thương cho chính mình và xã hội; cả gánh nợ và trả nợ cho một bộ phận con người hôm nay chỉ vì lợi ích nhỏ nhen ích kỷ, ngu xuẩn của bản thân, gia đình, phe phái đã “ăn mặn” cho cả dân tộc đời sau “khát nước”!
Đẩy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân. “Nhân dân là người làm nên lịch sử”! “Dân là gốc”! Bài học xưa khi chưa nắm chính quyền trong tay người ta sao leo lẻo, nhưng khi đã nắm quyền lực rồi sao họ lại chóng quên!?
Con đường tôi đã đi qua, một thời vàng, đỏ, nay đứng tựa gốc thông già nhìn lại để thấu, nhìn về tương lai để thấy. Tôi tin mỗi tâm hồn Việt sẽ mãi cháy ngọn lửa Danko trong tim và luôn đi về phía trước…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét