Thần tượng mãi mãi là thần tượng
(Nhớ thời bác Tạ Đình Đề, nhớ về bác Phùng Lê Trân)
– Chúng mày có biết ông Tạ Đình Đề là ai không?
– Là ai? Cả hội nhao nhao hỏi.
Nam ta ra vẻ am tường chân tơ kẽ tóc về ông Đề. Cả bọn nhao nhao tranh nhau:
– Thế bây giờ ông Đề ở đâu? Còn sống hay chết? Tùng “hồ” hỏi.
– Đi đâu mà trông tất bật thế chị?
Người phụ nữ chào rồi đi. Lát sau vợ bác Tần tay cầm chổi quét nhà ra hỏi:
– Vừa rồi nhìn như chị Thọ vợ anh Đề ấy nhỉ?
– Vợ anh Tạ Đình Đề chứ còn ai.
Tổng Cục Đường Sắt
(Xưởng Dụng cụ Cao su Đường sắt)
65 Quán Sứ.
– Chú ơi bác Tạ Đình Đề bắn súng giỏi làm ở đây phải không chú?
Chú chĩa hai ngón tay vào tôi: Đoành đoành đoành… Chú cười hiền lành và ngoái hỏi bạn đồng nghiệp:
– Mà cháu muốn gặp bác Đề có chuyện gì cứ nói chú.
– À không cháu chỉ muốn nhìn thấy bác ấy thôi.
Chỉ muốn nhìn thấy, chú trợn mắt.
Trong sâu hơn có người khum hai bàn tay trước mồm báo:
– Đã hết giờ giải lao, tất cả vào công việc.
Tiếng loa treo bên ngoài phát ra nhiều câu hỏi của tòa và trả lời của bị cáo:
– Tại sao anh lại nhận cả những kẻ tù tội, phạm pháp, bất lương, vào làm trong Xưởng.
– Cảm ơn chú, chú cứ quá lời khen.
Quay sang tôi họa sĩ Văn Len muốn để bà nghe:
– Nếu tòa không tử hình Hùng “lẩn” thì Hùng “bóng” này cũng xuống tay tiễn biệt Phạm Đăng Hùng.
– Mày hỏi nó có phải vụ xử Tạ Đình Đề tao và nó đi xem mấy ngày không?
– Tao vẫn kể chuyện anh em mình mê ông Tạ Đình Đề bắn giỏi cho thằng Tâm này nghe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét