Đói làm ma sói: Khi giảng viên đại học đề xuất giáo viên phổ thông phải có bằng thạc sỹ
30-12-2020
Nếu một giáo viên phổ thông lên tiếng, tôi tin những người có học hàm học vị ở bậc đại học sẽ trấn, rằng đã ngu mà không chịu học!
Tôi, tiến sỹ, giảng viên đại học, đã và đang đào tạo nhiều khoá thạc sỹ lên tiếng đây. Ủng hộ điều luật giáo viên phổ thông phải có trình độ thạc sỹ thì tôi có thêm giờ dạy và no nê, nhưng tôi thà nhịn đói cho sạch lòng. Tôi lên tiếng phản đối và với tôi thì đừng hòng trấn. Nhiều lắm thì gạt tôi ra rìa cả đứng lớp lẫn ngồi các hội đồng bảo vệ luận văn. Tôi đi làm việc khác và cần ăn sạch!
Tôi nói ngắn gọn thế này: Đào tạo thạc sỹ hiện nay tệ hơn đào tạo hệ vừa học vừa làm hay liên thông!
Một là chương trình với đa số chuyên đề gần như nhai đi nhai lại kiến thức cũ rích. Nhiều lắm thì tỉa ra một nội dung nhỏ trong giáo trình đại học để gọi là chuyên sâu, nâng cao. Giảng viên dạy qua loa, mục đích chính vẫn là ăn nhậu và nhận tiền bồi dưỡng thêm từ phía người học. Bằng chứng, tôi dạy xong lớp nào cũng được mời đi ăn và dúi cho cái phong bì. Tất nhiên là tôi từ chối và trả lại. Nhưng không rõ có ai trả lại như tôi không?
Hai là tổ chức dạy học vào cuối tuần (vì hiện nay giáo viên tự sắp xếp đi học mà không có chính sách ưu tiên cho đi học như trước) và không ai quản. Tỷ lệ chuyên cần ở mức báo động, có lúc chỉ có 1/3 tham gia lớp học nhưng giảng viên vẫn phải chiếu cố vì sợ làm nghiêm thì học viên bỏ học.
Ba là đề tài luận văn tốt nghiệp lẩn quẩn, bế tắc. Đề tài mới thì moi những thứ không cần thiết, không có giá trị như moi rác để khai thác, ngợi ca. Còn chủ yếu là cũ rích để học viên dễ… chép.
Tôi không vơ đũa cả nắm, vì vẫn có thầy có trình độ và nghiêm túc, dạy nghiêm túc, hướng dẫn nghiêm túc và ngồi hội đồng phản biện nghiêm túc. Nhưng lực lượng này quá ít, không đủ sức mạnh đưa cái cỗ máy khổng lồ lì lợm kia vượt lên để gọi là nâng cao trình độ.
Việc các giảng viên đại học có học hàm học vị đề xuất điều luật bắt buộc giáo viên phổ thông phải học thạc sĩ, theo tôi, chỉ có thể là đói làm ma sói.
Khi Luật Giáo dục sửa đổi thông qua điều luật giáo viên mầm non phải có trình độ cao đẳng, giáo viên tiểu học, trung học cơ sở phải có trình độ cử nhân, số lượng hệ liên thông tăng vọt đến bất ngờ. Các trường sư phạm chiêu sinh ào ạt với con số hàng vạn mỗi năm. Và kết quả là hốt tiền từ túi giáo viên nghèo hay thực sự đào tạo chất lượng để nâng cao trình độ?
Bây giờ, cái hội thảo mà các giảng viên đại học hăng hái đòi ra luật bắt buộc giáo viên phổ thông phải có trình độ thạc sỹ, liệu có phải vì giảng viên đại học đói mà tự làm ma sói hút máu giáo viên phổ thông rồi nhân danh nâng cao trình độ? Tập huấn phục vụ cho đổi mới dạy học; đào tạo giữ, nâng hạng ngạch; các loại chứng chỉ sư phạm, nghiệp vụ, tiếng Anh, Tin học, kể cả chương trình đào tạo lại… vét chưa đủ no hay sao?
Một xã hội chỉ vì bằng cấp, bất chấp năng lực có thật hay không thì vụ chạy bằng, mua bằng của Trường Đại học Đông Đô chỉ là bề mặt. Tôi từng nói, tổ chức học thật, dạy thật, đảm bảo chất lượng chứ học giả, dạy giả bất cần chất lượng thì mua ngang bán tắt một lần như Đông Đô rồi chia tiền lại hoá hay. Tôi và những giảng viên tâm huyết không phải mất công đi dạy và khổ sở ngồi các hội đồng lựa lời mà nói, lựa tay mà cho điểm để làm vừa lòng lãnh đạo, vừa lòng đồng nghiệp và vừa lòng người học!
Nếu đào tạo cử nhân không đảm bảo trình độ dạy phổ thông thì tại sao không xem xét lại chất lượng đào tạo đại học mà buộc phải có trình độ thạc sỹ mới dạy phổ thông được?
Theo tôi, ở đào tạo cao học, chất lượng của chương trình đào tạo và trình độ của giảng viên, tổ chức dạy học và các luận văn, luận án mới là điều quan tâm hàng đầu chứ không phải nhè vào túi giáo viên phổ thông để nhân danh đủ thứ tốt đẹp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét