Bài đăng nổi bật

Nhân sự chủ chốt cấp cao

  Nhân sự chủ chốt cấp cao. BCT đã có phương án chính thức về nhân sự chủ chốt trình trung ương đảng, dự kiến trung ương họp vào ngày 16-18 ...

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Đặc điểm người Việt qua nhận xét của Viện Nghiên Cứu Xã Hội Học Hoa Kỳ

Đặc điểm người Việt qua nhận xét của Viện Nghiên Cứu Xã Hội Học Hoa Kỳ


Nguồn:thanhnientudo.com
Khi nhìn nhận bất cứ một vấn đề gì chúng ta cũng phải có cái nhìn khách quan, đầy đủ hai mặt của vấn đề, trên nhiều phương diện giữa tốt và xấu, tích cực và tiêu cực, từ đó rút ra vậy cái gì nên phát huy và cái gì nên hạn chế.
2015/01/img_7116.jpgCách đây hai mươi năm, Trung Quốc có sách “Người Trung Quốc Xấu Xí” của tác giả Bá Dương (Bo Yang). Ở Mỹ có cuốn sách nổi tiếng tương tự là: “The ugly American” của WILLIAM J. LEDERER AND EUGENE BURDICK xuất bản năm 1958 đã trở thành cuốn sách bán chạy nhất thời đó. Dường như có nhiều liên quan giữa sự can đảm nhìn nhận ra những yếu kém của chính mình và sức vươn lên mạnh mẽ cho dân tộc.
2015/01/img_7117.jpgViện Nghiên Cứu Xã Hội Học Hoa Kỳ (American Institute for Social Research) sau khi nghiên cứu đã nói lên 10 đặc tính căn bản của người Việt, xin tạm dịch như sau:
1.- Cần cù lao động nhưng dễ thỏa mãn.
2.- Thông minh, sáng tạo khi phải đối phó với những khó khăn ngắn hạn, nhưng thiếu những khả năng suy tư dài hạn và linh hoạt.
3.- Khéo léo nhưng ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng các thành phẩm của mình.
4.- Vừa thực tế vừa có lý tưởng, nhưng lại không phát huy được xu hướng nào thành những nguyên lý.
5.- Yêu thích kiến thức và hiểu biết nhanh, nhưng ít khi học sự việc từ đầu đến cuối, nên kiến thức không có hệ thống hay căn bản. Ngoài ra, người Việt không học vì lợi ích của kiến thức (lúc nhỏ học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện hay vì những công việc tốt).
[when small, they study because of their families; growing up, they study for the sake of prestige or good jobs]
6. Cởi mở và hiếu khách nhưng sự hiếu khách của họ không kéo dài.
7. Tiết kiệm, nhưng nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô nghĩa (vì sĩ diện hay muốn phô trương). [to save face or to show off].
8.- Có tinh thần đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau chủ yếu trong những tình huống khó khăn và nghèo đói, còn trong điều kiện tốt hơn, đặc tính này ít khi có.
9.- Yêu hòa bình và có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng thường không thẳng thắn vì những lý do lặt vặt, vì thế hy sinh những mục tiêu quan trọng vì lợi ích của những mục tiêu nhỏ.
10.- Và sau cùng, thích tụ tập nhưng thiếu nối kết để tạo sức mạnh (một người có thể hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc; 3 người làm thì kém, 7 người làm thì hỏng việc).
[one person can complete a task excellently; 3 people do it poorly, and 7 people make a mess of it].
Những phân tích trên đây cho chúng ta thấy người Mỹ đã hiểu rất rõ người Việt. Tại sao người Việt lại có những đặc tính như thế này?
Người xưa cũng đã nhận ra:
Học giả Trần Trọng Kim (1883 – 1953) khi viết bộ Việt Nam Sử Lược, ấn hành lần đầu tiên năm 1919, cũng đã phân tích khá rõ ràng những đặc tính của người Việt và những yếu tố tạo nên những đặc tính đó. Đa số người lớn tuổi, khi còn nhỏ đều đã được học bộ sử này. Tôi chỉ xin trích lại dưới đây một số đoạn chính ông viết về đặc tính của người Việt.
2015/01/img_7118.jpgTrong bài tựa, ông nói ngay:
“Người mình có ý lấy chuyện nước nhà làm nhỏ mọn không cần phải biết làm gì. Ấy cũng là vì xưa nay mình không có quốc văn, chung thân chỉ đi mượn tiếng người, chữ người mà học, việc gì cũng bị người ta cảm hóa, chứ tự mình thì không có cái gì là cái đặc sắc, thành ra thật rõ như câu phương ngôn: “Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng!”
“Cái sự học vấn của mình như thế, cái cảm tình của người trong nước như thế, bảo rằng lòng vì dân vì nước mở mang ra làm sao được?”
“Thời đại Bắc thuộc dai dẳng đến hơn một nghìn năm, mà trong thời đại ấy dân tình thế tục ở nước mình thế nào, thì bấy giờ ta không rõ lắm, nhưng có một điều ta nên biết là từ đó trở đi, người mình nhiễm cái văn minh của Tàu một cách rất sâu xa, dẫu về sau có giải thoát được cái vòng phụ thuộc nước Tàu nữa, người mình vẫn phải chịu cái ảnh hưởng của Tàu. Cái ảnh hưởng ấy lâu ngày đã trở thành ra cái quốc túy của mình, dẫu ngày nay có muốn trừ bỏ đi, cũng chưa dễ một mai mà tẩy gội cho sạch được. Những nhà chính trị toan sự đổi cũ thay mới cũng nên lưu tâm về việc ấy, thì sự biến cải mới có công hiệu vậy.”
Ở Chương VI nói về “Kết Quả của Thời Bắc Thuộc”, ông có nhận định rõ hơn:
“Nguyên nước Tàu từ đời Tam Đại đã văn minh lắm, mà nhất là về đời nhà Chu thì cái học thuật lại càng rực rỡ lắm. Những học phái lớn như là Nho giáo và Lão giáo, đều khởi đầu từ đời ấy. Về sau đến đời nhà Hán, nhà Đường, những học phái ấy thịnh lên, lại có Phật giáo ở Ấn độ truyền sang, rồi cả ba đạo cùng truyền bá đi khắp cả mọi nơi trong nước. Từ đó trở về sau nước Tàu và những nước chịu ảnh hưởng của Tàu đều theo tông chỉ của những đạo ấy mà lập ra sự sùng tín, luân lý và phong tục tương tự như nhau cả…”
2015/01/img_7119.jpg“Khi những đạo Nho, đạo Khổng, đạo Phật phát đạt bên Tàu, thì đất Giao châu ta còn thuộc về nước Tàu, cho nên người mình cũng theo những đạo ấy. Về sau nước mình đã tự chủ rồi, những đạo ấy lại càng thịnh thêm, như là đạo Phật thì thịnh về đời nhà Đinh, nhà Tiền Lê và nhà Lý, mà đạo Nho thì thịnh từ đời nhà Trần trở đi.
“Phàm phong tục và chính trị là do sự học thuật và tông giáo mà ra. Mà người mình đã theo học thuật và Tông giáo của Tàu thì điều gì ta cũng noi theo Tàu hết cả. Nhưng xét ra thì điều gì mình cũng thua kém Tàu, mà tự người mình không thấy có tìm kiếm và bày đặt ra được cái gì cho xuất sắc, gọi là có cái tinh thần riêng của nòi giống mình, là tại làm sao? …
2015/01/img_7120.jpg“Người mà cả đời không đi đến đâu, mắt không trông thấy cái hay cái dở của người, thì tiến hóa làm sao được? Mà sự học của mình thì ai cũng yên trí rằng cái gì đã học của Tàu là hay, là tốt hơn cả: từ sự tư tưởng cho chí công việc làm, điều gì mình cũng lấy Tàu làm gương. Hễ ai bắt chước được Tàu là giỏi, không bắt chước được là dở. Cách mình sùng mộ văn minh của Tàu như thế, cho nên không chịu so sánh cái hơn cái kém, không tìm cách phát minh những điều hay tốt ra, chỉ đinh ninh rằng người ta hơn mình, mình chỉ bắt chước người ta là đủ.
“Địa thế nước mình như thế, tính chất và sự học vấn của người mình như thế, thì cái trình độ tiến hóa của mình tất là phải chậm chạp và việc gì cũng phải thua kém người ta vậy.”
Đọc cuốn “Lều chõng”, một tiểu thuyết phóng sự của nhà văn Ngô Tất Tố (1894 – 1954), chúng ta có thể thấy rõ nền học vấn của người Tàu mà người Việt rập khuôn theo đã kềm hảm con người như thế nào. Ông vốn là một nhà Nho, đã từng tham dự các kỳ thi Hương dưới triều Nguyễn, nên đã phản ánh một cách trung thực những oái ăm của các kỳ thi này và nêu lên sự sụp đổ tinh thần của những nho sĩ suốt đời lấy khoa cử làm con đường tiến thân nhưng lại bị hoàn thất vọng .
2015/01/img_7121.jpgTrước là làm đẹp sau là ấm thân”
Nước Việt Nam bị Pháp đô hộ gần 100 năm, đã cởi bỏ nền học vấn của Trung Hoa, tiếp thu nền học vấn mới của phương Tây, nhưng vẫn còn giữ lại nhiều nét căn bản của nền văn hóa Trung Hoa. Có nhiều hủ tục trong quan, hôn, tang, tế mà cuộc Cách Mạng Văn Hoá của Trung Quốc đã phá sạch, nhưng nhiều người Việt vẫn cố giữ lại như những thứ “quốc hồn quốc túy”.
2015/01/img_7122.gifBài tục giao sau đây vẫn còn là tiêu chuẩn và mục tiêu thăng tiến của gia đình và con người Việt Nam:
Con ơi! muốn nên thân người
Lắng tay nghe lấy những lời mẹ cha
Gái thì giữ việc trong nhà
Khi vào canh cửi khi ra thêu thùa
Trai thì đọc sách ngâm thơ
Dồi mài kinh sử để chờ kịp khoa
Mai sau nối được nghiệp nhà
Trước là đẹp mặt sau là ấm thân
2015/01/img_7123.jpgBây giờ người con gái không còn chỉ “giữ việc trong nhà”, và người con trai không còn chỉ “đọc sách ngâm thơ” mà đã đi vào khắp mọi lãnh vực của cuộc sống, nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn chỉ là “Trước là đẹp mặt sau là ấm thân”.
2015/01/img_7124.jpgTiêu chuẩn của cuộc sống hiện nay của nhiều người, nhiều gia đình là có nhà sang cửa rộng, có xe hơi, có con đi du học nước ngoài… Đi đâu cũng nghe khoe nhà trên cả tỷ bạc, xe loại sang trọng nhất, con đang học bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư… Gần như không nghe ai khoe những công trình đang nghiên cứu hay thực hiện để đưa con người, cộng đồng và đất nước đi lên. Tất cả chỉ tập trung vào hai tiêu chuẩn là “đẹp mặt” và “ấm thân”.
Nếu mỗi gia đình và mỗi cá nhân chỉ lấy những mục tiêu như trên làm mục tiêu của cuộc sống và truyền từ đời nọ sang đời kia, còn lâu cộng đồng và đất nước với ngóc đầu lên được.
2015/01/img_7125.jpgChúng ta không mong người Việt có những nhà phát minh làm thay đổi nhân loại như: John V. Blankenbaker (phát minh ra máy vi tính 1971), Bill Gates, Steve Jobs…, chúng ta chỉ mong người Việt biết quan tâm đến cộng đồng, đất nước và nhân loại nhiều hơn. Nhưng điều này quá khó. Đúng như người Mỹ đã nhận xét:
Người Việt vì những lý do vớ vẩn, có thể hy sinh những mục tiêu quan trọng vì lợi ích của những mục tiêu nhỏ (như kiếm chút danh chẳng hạn). [sacrifice important goals for the sake of small ones]
Người Việt thích tụ tập nhưng thiếu nối kết để tạo sức mạnh. Một người có thể hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc; 3 người làm thì kém, 7 người làm thì hỏng việc!
Chúng ta trông chờ vào thế hệ sắp đến, không bị vướng mắc với quá khứ, học được nhiều cái hay của xứ người, sẽ đưa cộng đồng và đất nước đi vào một hướng đi mới tốt đẹp hơn.

Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

Công Lý Của Nhà Nước Pháp Trị

Công Lý Của Nhà Nước Pháp Trị
Alan Phan
Truth-Goodness-Beauty
10 Jan 2015
Hoàn toàn ảo tưởng (dối trá) khi cho rằng Cái Đẹp là Cái Thiện (It’s amazing how complete is the delusion that beauty is goodness – Leo Tolstoy)
Sáng nay ngồi chém gió với một chính trị gia Việt vừa đem gia đình qua California nghỉ lễ. Tình cờ găp nhau ở quán dimsum Din Tai Fung buổi trưa, tôi cười nói,” sao ông không dự Hội Nghị 10 của Trung Ương mà lại trốn qua đây du hí?” Ông ta đùa lại, “Tôi qua đây chữa bệnh mà”. Tôi thầm thì,” Riết rồi ai cũng qua Mỹ chữa bệnh hết.”
Ngồi với nhau một chút, ông chỉ một mẫu tin nhỏ bên trang trong của tờ Los Angeles Times, về câu chuyện của Tướng David Petraeus, cựu Giám Đốc CIA (Trung Ương Tình Báo Mỹ) năm 2012, bị FBI và Bộ Tư Pháp đề nghị bỏ tù về việc cho cô tình nhân xem các tài liệu bí mật của CIA. Lúc đó, truyền thông đang theo đuổi scandal ông Giám Đốc này ngoại tình với cô Paula Broadwell, một sĩ quan cũ dưới quyền ông Tướng. Vì scandal này mà ông Petraeus phải từ chức.
Nhà chính trị Việt có nhiều thắc mắc: (a) tại sao một ông Tướng quyền lực như Petraeus (anh hùng của trận chiến Iraq và Afghanistan và Obama phải bổ nhiệm ông vào chức vụ để lấy vốn chính trị dù không ưa lập trường của ông Tướng này) lại bị truyền thông bới móc vì một chuyện nhỏ (dan díu vui chơi tí mà); (b) sao cô sĩ quan vẫn trung thành hết mực với người yêu lại không “liều mình cứu Chúa” mà cô lại khai thực với FBI về chuyện ông Petraeus để cô xem hồ sơ mật (ở Việt Nam thì bố nội cô cũng không dám nói); (c) chuyện quan trọng của một nhân vật lớn như vậy mà cả xã hội Mỹ không ai quan tâm (báo LA Times cho vào tít nhỏ ở trang 20 gì đó).
Ngày xưa, nhiều bộ óc “dân chủ” trên thế giới cũng đã từng ngạc nhiên về những chuyện như ông Nixon phải từ chức vì tội để thuộc hạ nghe lén đối thủ ở Watergate hay chuyện ông Clinton suýt bị bãi nhiệm vì nói dối về quan hệ tình dục với cô Lewinsky. Tại nhiều quốc gia đang tập tễnh phát triển, các chuyện này lả những chuyện hàng ngày ở huyện. Nói chi đến những quốc gia độc tài như Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Cuba…
Do đó, tư duy cố hữu của những người nước ngoài là nước Mỹ và dân Mỹ có những hành động coi như self-destructive (tự huỷ), nhất là đối với những thần tượng, anh hùng, vĩ nhân…những biểu tượng (icon) mà các quốc gia khác sẵn sàng lập đền thờ hay lăng tẩm hoành tráng. Không những chỉ với nhân vật cận đại như tay đua xe đạp Lance Armstrong đã đạt 7 lần chiến thắng Tour De France cho Mỹ, mà còn cả với các công thần lập quốc. Những ông như Washington, Lincoln, Eisenhower…  vẫn thường trực bị những sử gia Mỹ phơi bày các tài liệu xấu xa về dời tư hay sự nghiệp công (chúng ta gọi là xuyên tạc, phản động và gây chia rẽ của các thế lực thù địch…). Sự tôn trọng sự thật của xã hội Mỹ gần như không có giới hạn.
Theo triết lý Tây Phương, mục tiêu cao thượng của con người là “Chân-Thiện-Mỹ”. Sự thật còn được tôn trọng hơn cả đạo đức hay sắc đẹp. Vơi những người đã được dậy dỗ từ khi sinh ra là phải “dối trá” liên tục để yên thân, để có khẩu phần “tem phiếu”, để có quyền lực và sĩ diện…thì những hành xử của các trí thức Âu Mỹ là điều không những không “hiểu” được mà không thể “chấp nhận” được. Nguyên lý dân chủ nghe rất bùi tai; cho đến khi chạm với thực tế của mưa máu giang hồ, nhất là ở các đấu trường chính trị. Cho nên, thay đổi một cơ chế hành chánh và pháp luật để cho phép bắt giam một Giám Đốc tình báo, công an hay nội vụ; để viết và nói ra sự thật về những thánh nhân chân đất ; để điều tra những lời dối trá của quan chức…là một cải cách phải mất cả trăm năm ở những quốc gia còn nằm trong thời kỳ đồ đá.
Tuy nhiên, những việc “làm cho đẹp (cái Mỹ) ” như mua những siêu xe, du thuyền, hàng hiệu, biệt thự, chân dài…cho mình và gia đình phe nhóm là việc dễ làm hơn, không mất thì giờ. Chỉ cần quên đi những bất tiện của chuyện “làm cái Thiện”…
Alan Phan
PS: Không riêng gì tại Mỹ, một bình luận gia kể một câu chuyện trong trí nhớ ở Na Uy:
“Chuyện này làm tôi nhớ lại chuyện một bà Việt Nam thăm con cháu bên Norway khi nước này còn có dưới quyền một bà thủ tướng nữ đầu tiên, Gro Harlem Brundtland, làm thủ tướng từ 1981- 1996. Lần nọ bà để cháu chơi ngoài đường vào nhà làm công chuyện. Nghe có tiếng ồn ào nên bà quay ra thì thấy 1 đoàn xe đang dừng lại không dám băng qua đám con nít đang chơi trên đường. Bà ngạc nhiên hỏi con dâu:
- Xe nào mà đông vậy con?
Cô con dâu nói:
- Xe bà thủ tướng đấy mẹ.
Bà sống ở Việt Nam nên biết chuyện mấy ông lớn mình đi đâu thì xe lớn xe bé dẹp đường, cảnh sát hú còi, gậy vụt tới tấp… nên lo lắng nói:
- Con ra kéo con vào nhà để bả đi qua.
Cô con dâu nghe vậy cười:
- Không sao đâu mẹ. Bả không dám băng qua đâu.
Bà thử coi lời con dâu nói có thật không nên cứ nhìn ra đường. Lát sau có lẽ chờ đám trẻ hơi lâu, có anh chàng vệ sĩ bước vào nhà nói với cô con dâu, mà sau này cô dịch lại cho mẹ chồng. Anh ta nói:
- Bà thủ tướng có chuyện cần đi. Cô có vui lòng ra gọi mấy đứa nhỏ tránh cho chúng tôi băng qua không? Cám ơn cô.
Lúc đó cô con dâu mới chạy ra gọi hai đứa con vào nhà. Chẳng biết cô muốn dạy cho mẹ chồng thế nào là dân chủ, hay muốn chơi trội. Nhưng tôi tin là bà mẹ không kể láo câu chuyện. Kết thúc, bà chỉ chép miệng bảo tôi:
- Tao thấy cái đất nước chi mà lạ lùng. Thủ tướng mà thua đứa con nít. Như Việt Nam đó hả, nó đánh cho mà chạy không kịp.
(Theo Ba Càm Ràm – Dân Luận – Link: https://www.danluan.org/tin-tuc/20150111/ba-cam-ram-noi-chuyen-bac-thanh )

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Việt Nam – Quốc hiệu và Cương vực qua các thời đại(Phần cuối)




Việt Nam – Quốc hiệu và Cương vực qua các thời đại(Phần cuối)


2.Quốc hiệu và cương vực nước ta từ năm 1945 đến nay: